Sau khi sương mù tan đi, bầu trời bao la của thành Lam hết sức quangđãng, trăng sáng phủ xuống ánh sáng bạc, chiếu sáng đường trở về TụNghĩa sơn trang cho Tiêu Lăng Thiên. Gió mạnh phất qua hai má, Tiêu Lăng Thiên khép chặt Dạ Nguyệt Sắc trong tấm áo choàng, trực tiếp thúc ngựavào Tùng Lam viện trong sự yên lặng và kính sợ của thủ vệ Tụ Nghĩa sơntrang.
“Vì sao nãy giờ không nói gì?” Khi ôm Dạ Nguyệt Sắc xuốngngựa, Tiêu lăng Thiên hỏi nàng, thuận tay giao Phong Trì cho Thương Hảichăm sóc.
“Bởi vì chàng đang ở đây.” Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy tay hắn, đôi tay này đã vì nàng tạo nên một thế giới sóng yên biển lặng.
Tiêu Lăng Thiên khẽ hôn lên môi nàng:
“Nha đầu ngốc.”
Kể từ sau cuộc chiến ở thành Chiến Vân, mỗi tối Tiêu Lăng Thiên đều ở lạiphòng ngủ của Dạ Nguyệt Sắc một cách rất tự nhiên, không chút quan tâmtới những lời đồn đại có thể xuất hiện vì bọn họ chưa thành thân, dĩnhiên, sẽ không có ai đủ to gan để đồn đại ra ngoài. Bọn họ luôn ngủcùng giường, có khi triền miên trắng đêm, có khi chỉ ôm nhau ngủ, giốngnhư một đôi vợ chồng thật sự.
Tối nay, Tiêu Lăng Thiên ôm nàng chặtmột cách lạ thường, cánh tay vòng quanh eo nàng hận không thể hòa tannàng vào trong thân thể. Dưới bức màn lụa Yên La mỏng manh, Tiêu LăngThiên yên lặng thật lâu.
“Năm nay nàng đã mười lăm, vốn phải chờ tớimười tám mới có thể đại hôn, nhưng sớm hơn một chút cũng được.” Sau mộtlúc lâu yên lặng, Tiêu Lăng Thiên đột nhiên mở miệng, hắn biết Dạ Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296528/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.