Người thành Lam, mờ mịt. Thành Lam vì cái gì mông lung.
Thành Lam làmột thung lũng nhỏ bốn bề núi vây quanh, bên dưới lại là suối nước nóng, không khí lạnh dọc theo núi thổi xuống gặp khí ấm từ suối nước nóng bốc lên, sinh ra đối lưu, khiến cho thành Lam mỗi ngày đều bị bao phủ trong sương mù mờ mịt. Những lúc sương mù dày đặc, người đứng đối diện khôngthấy bóng dáng; những lúc sương mù nhạt, nó như một tầng lụa mỏng mônglung, từng sợi nhè nhẹ chuyển động. Có một bài thơ để hình dung thànhLam đã viết: “Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cậnkhước vô. Lam khỏa lâu thai nhất phiến bạch, bất biện viện lý tùng báchthụ*”. Cái tên thành Lam cũng từ đó mà ra.
* Dịch nghĩa: Mưa nhỏ làmđường đi trơn láng, nhìn từ xa như có màu cỏ, tới gần lại chẳng có gì.Trên ban công sương mù vây trắng, không nhìn thấy cây tùng, cây báchtrong sân.”
Lam trong từ “thành Lam” nghĩa là mây mù.
Vì lên đường hơi muộn, khi đoàn của Dạ Nguyệt Sắc vào tới thành Lam đã là hoàng hôn. Lúc này là lúc sương mù trong thành Lam dày nhất, trước mắt là một mànsương trắng, ngay cả nhà cửa ven đường cũng khó nhìn rõ, không nói đếntìm một nơi để ngủ trọ. May mà Bạch đại hiệp đã nhận được tin tức LâmVãn Y tới, cử người tới cổng thành đón tiếp, vừa gặp bọn họ đã lập tứcdẫn tới nơi ở của Bạch đại hiệp, Tụ Nghĩa sơn trang, sắp xếp chỗ ở chobọn họ, Dạ Nguyệt Sắc vốn chỉ muốn du ngoạn sơn thủy nay cũng vô tìnhtrở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296513/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.