Bên trong Đế đô, trong Hoàng thành.
Bây giờ đã là canh ba vào giờDậu, ánh đen dầu trong ngự thư phòng vẫn sáng trưng. Tiêu Lăng Thiên đầu đội kim quan, ngồi trên ghế ngọc phê duyệt tấu chương. Từ sau khi từthành Chiến Vân trở về, hắn vẫn luôn bộn bề công việc, đầu tiên phảituyên chiếu long thể Nữ Đế không khỏe rồi sắp xếp cho một thế thân rờicung đi nghỉ dưỡng, tiếp theo là xử lý những công việc mà Lâm Thủy quốcbồi thường sau chiến tranh được gửi tới từ thành Chiến Vân. Vừa phải lên triều thương nghị, vừa phải vui vẻ tiếp kiến sứ thần của Lâm Thủy quốc, vừa phải an ủi gia đình tướng sĩ tử trận, rồi nghi thức tế trời, có rất nhiều việc. Có rất nhiều công chuyện, Dạ Nguyệt Sắc thì không có ở bêncạnh hắn, lại nghĩ tới Lâm Vãn Y kia ngày ngày đều có thể nhìn thấynàng, hắn cảm thấy tâm trạng của mình thật không tốt.
Đúng vậy, hắnhối hận! Hối hận đã để cho Dạ Nguyệt Sắc rời khỏi hắn, từ khi nhìn thấyxe ngựa của Dạ Nguyệt Sắc biến mất ở trước mắt hắn, sau một khắc, hắn đã bắt đầu hối hận về quyết định của mình, không nên mềm lòng, tuyệt đốisẽ không có lần thứ hai, chờ nàng trở về, hắn sẽ trói chặt nàng ở bênngười cả đời, chết cũng sẽ không cho nàng rời đi nữa.
Lại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút dịu dàng của Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu LăngThiên buông cây bút trong tay, không muốn nghĩ đến việc triều chính nữa. Vừa định đứng dậy trở về để đi ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹnhàng.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-vinh-phong-ca/1296512/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.