Ôm hôn trong đêm mưa của lễ tình nhân, giống như một điệu nhảy trong hoàng hôn ngày tận thế.
Lê Phù bị Châu Ánh Hi đặt trên cửa sổ, mưa rào chảy dọc theo cửa sổ, lưng của cô chạm vào thủy tinh lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trên môi lại lan tràn xuống theo cổ. Chỉ hôn môi thôi cô đã cảm nhận được ham muốn chiếm hữu đáng sợ dưới lớp da nhã nhặn của anh, đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt với anh.
Nắm lấy cổ cô, Châu Ánh Hi tức giận ghé vào tai cô: “Tại sao em cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy hả, Lê Phù.”
Lê Phù ngăn anh đang muốn cúi đầu cưỡng ép hôn môi, năm ngón tay dùng sức luồn vào tóc anh, nhìn thẳng vào hai mắt anh: “Bởi vì chúng ta vẫn chưa ở bên nhau, mới chỉ đang ở giai đoạn tiếp xúc tìm hiểu thôi…”
Châu Ánh Hi dùng tiếng cười lạnh tự giễu cắt đứt lý lẽ của cô: “Đúng vậy, em tiếp xúc nhiều, nhưng tôi chỉ có một mình em.”
Lê Phù ngơ ngẩn, trái tim rơi xuống. Đèn đường ngoài cửa sổ bị nước mưa gột rửa là nguồn sáng duy nhất trong phòng, ánh sáng mông lung phủ lên tóc mái của Châu Ánh Hi, cặp mắt vốn sáng ngời trong suốt kia lúc này mờ mịt như sương mù.
Giọng nói bình tĩnh của cô rơi lên chóp mũi anh: “Nhưng cho dù chúng ta làm loại chuyện này, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định.”
Châu Ánh Hi ngước mắt lên: “Thật sao?”
Anh đơn phương cho rằng cô có cảm giác với mình.
“Chắc chắn.” Nhưng Lê Phù không có giây nào do dự.
Thấy cô chắc chắn như vậy, nhưng cố tình Châu Ánh Hi lại là một người có ham muốn chinh phục rất mạnh, anh cố chấp đến mức muốn đẩy ngã bức tường cô dày dựng trong lòng trong lúc triền miên.
“Dám cược không?” Anh nghiêm túc hỏi.
Lông mi Lê Phù khẽ run, chần chừ.
Châu Ánh Hi cho rằng cô có chút dao động, lúc cười muốn sờ đầu cô, cô bỗng nhẹ giọng mở miệng, bàn tay anh giật mình, trên mặt tắt ý cười, tiếng hít thở lại lần nữa trở nên nặng nề.
Câu trả lời là, dám.
Nhìn vào đôi mắt chán nản của anh, ngón tay Lê Phù di chuyển từ gáy lên trán Châu Ánh Hi, hai người dán sát vào nhau. Cô nhìn anh thật kỹ, dường như hoàn mỹ không chút tì vết.
Có lẽ đêm mưa ngày lễ tình nhân càng khiến người ta sinh ra cảm giác cô độc, hoặc có lẽ bầu không khí ở nước ngoài càng khiến người ta mơ mộng, cô nhẹ nhàng sờ bên trán anh: “Thật ra trong cuộc sống lãng mạn như vậy, có một người ở bên cũng không tệ, nhưng anh có thể chấp nhận đây chỉ là một trò chơi sau khi mặt trời mọc sẽ tan biến không?”
Mặt trời mọc, tan biến, trò chơi.
Châu Ánh Hi cúi đầu cười, đặt lên vai Lê Phù, từng chữ nặng nề nhưng cũng rõ ràng: “Tôi nguyện ý chơi trò chơi với em một lần nữa, nhưng tôi cũng dám cược.”
“Cược cái gì?”
“Cược em sẽ không quên được tôi.”
“…”
Trong lòng Lê Phù chấn động.
Khi chưa kịp phản ứng, cô lại bị thân hình cao lớn nóng bỏng ôm vào trong lòng, những nụ hôn rơi lên xương quai xanh, cần cổ và môi khiến cô choáng váng.
…
Có tiếng vòi hoa sen truyền ra từ phòng tắm, sở dĩ Châu Ánh Hi mua căn hộ này, một nửa là vì phòng sách, một nửa là vì phòng tắm này. Phòng tắm có hai cửa, một cái nối vào trong nhà, một cái đẩy ra là sân cỏ.
Ngoài cửa sổ có cây cối, bệ cửa sổ có hoa và ánh nến chập chờn.
Sau khi vào phòng tắm, Châu Ánh Hi thắp nến trong nhà, còn mở thêm máy hát.
Ánh nến lung linh, tiếng dương cầm chậm rãi như nước chảy.
Là bản dương cầm “Remnants Of A Setting Sun” do Trevor Kowalski thể hiện.
Nó có một cái tên tiếng Trung rất dễ nghe – Tàn dư của ánh hoàng hôn.
Gạch men sứ màu xanh phong cách cổ trên mặt đất bị dòng nước cọ rửa, hai đôi chân trên sàn nhà dán rất gần, tầm mắt dời lên trên, đôi nam nữ trần truồng dán chặt vào nhau. Da thịt trắng nõn của Lê Phù bị hơi nước bao phủ, biến thành màu hồng nhạt quyến rũ, hai tay cô chống trên vai Châu Ánh Hi, bàn tay sau lưng đang dịu dàng rửa sạch thân thể cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi chạm vào chỗ mẫn cảm, thân thể cô không nhịn được run lên.
Châu Ánh Hi lấy vòi hoa sen rửa sạch từng chút bọt trên người Lê Phù. Lúc rửa xong, anh ghé vào sau đầu cô thấp giọng hỏi: “Có muốn tôi giúp em tắm không?”
“Được.” Lê Phù nhận lấy vòi hoa sen trên tay anh, dội lên vai và cổ anh, nhìn bọt nước chảy xuống thắt lưng rắn chắc của anh: “Anh không sợ ký ức càng nhiều, lại càng khó quên tôi đi sao?”
Ánh nến lướt qua nụ cười trên mặt Châu Ánh Hi: “Tôi chưa bao giờ có ý định quên em.”
“…” Lê Phù cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Mười mấy phút sau, tiếng vòi hoa sen đột ngột dừng lại.
Châu Ánh Hi kéo khăn lông khô, choàng lên người Lê Phù, lau nước trên người cô. Không cần biết hành vi vừa rồi của anh mạnh đến đâu, động tác trong tay đặc biệt dịu dàng, sợ làm đau cô. Anh không mang áo ngủ của cô vào, mà mang áo sơ mi trắng của mình.
Trong những ngày điên cuồng mê mẩn cô, anh đã ảo tưởng một chuyện rất dâm đãng.
Muốn thấy cô mặc áo sơ mi trắng của mình, không cài cúc áo, bị anh đè dưới thân, tiến vào thân thể cô, điên cuồng triền miên, làm tình, nhìn áo sơ mi sạch sẽ dần bị mồ hôi của hai người làm ướt.
Ánh nến từ phòng tắm chiếu vào phòng ngủ.
Không có đèn, chỉ có nến trắng đang thắp sáng.
Cửa cũng không đóng, tiếng đàn trong trẻo như pháo hoa đầy màu sắc, bay lên giữa cảnh xuân trong phòng.
“Ưm, a…” Trên giường truyền đến một tiếng rên nhẹ.
Lê Phù ngửa mặt nhìn trần nhà, hai chân bị Châu Ánh Hi đẩy sang hai bên, bàn tay nắm lấy đùi cô, đầu chôn dưới thân cô liếm mút một lúc, đầu lưỡi liếm qua huyệt nhỏ của cô, lại chậm rãi xâm nhập vào bên trong quấy phá. Khu vực trống rỗng sạch sẽ kia, đang dần bị anh chiếm làm của riêng, nhưng anh cứ muốn lưu lại dấu vết trên người cô, ngón tay trượt xuống, đè giữa đùi cô, đầu lưỡi không ngừng vươn sâu vào trong huyệt càn quấy.
“Ưm, a…” Kích thích mãnh liệt đến mức bụng Lê Phù run rẩy kịch liệt, rên rỉ cũng gấp gáp hơn, cau mày nắm chặt gối, nghe tiếng nước khi bị Châu Ánh Hi liếm mút. Khi anh dùng môi hút âm vật của cô, hai chân cô căng ra, ngay cả ngón chân cũng cuộn chặt.
Ở một số chuyện, đàn ông quả thật có thiên phú không thể diễn tả.
Lần đầu tiên nhìn thấy Châu Ánh Hi, đánh chết Lê Phù cũng không nghĩ tới, khi anh cởi quần áo, sẽ biến thành một động vật ăn thịt hung dữ. Cái gì mà ôn hòa nho nhã, cao thượng như đóa hoa sen, đều là vỏ bọc gạt người. Ở phương diện tình dục, một khi đã dính vào, sẽ lập tức thay đổi. Cho dù cô có rên rỉ như nào, thân thể có làm ra phản ứng muốn dừng lại nào, anh cũng không thu tay, thậm chí càng quá đáng hơn.
“Thoải mái không?” Châu Ánh Hi đang hỏi cô, nhưng ánh mắt lại dừng trên thân thể trần truồng dưới lớp áo sơ mi. Trên thân thể bóng loáng mảnh khảnh có mồ hôi nhỏ giọt, nhưng dù vậy, trong mắt anh vẫn là một bức tranh sơn dầu hoàn mỹ.
Cô quá đẹp, đẹp đến mức anh muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại trong đêm nay.
Lê Phù chỉ có thể nức nở trong cổ họng.
Mà biểu cảm mê man trên mặt lại càng khiến quần thần dưới váy cô mê muội, dùng một câu khoa trương hình dung thế giới nội tâm lúc này của Châu Ánh Hi, chính là, anh cam tâm tình nguyện chết trong đêm xuân này.
Châu Ánh Hi chống người dậy, lại đè xuống, ngăn ánh nến phía sau lại. Trước mắt Lê Phù hoàn toàn không có ánh sáng, nhưng đôi mắt đối diện với cô nóng đến mức khiến cô thở gấp. Châu Ánh Hi nắm sau gáy cô, dán sát vào da thịt cô, anh cũng trần truồng, gậy thịt đã sớm cương cứng khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cây gậy thịt nóng bỏng truyền từ bụng dưới đến huyệt nhỏ của cô, anh vẫn rất xấu xa, không cọ xát, thì cũng là đẩy xuống. Sắc mặt Lê Phù nhanh chóng đỏ lên, cô càng ngày càng khó chịu, toàn thân bị anh xâm lược đến hít thở không thông, cô không thở nổi nhưng vẫn bị anh nhìn chằm chằm.
Nhưng vẻ mặt cô càng khó chịu, lại càng kích thích một mặt đen tối trong xương cốt Châu Ánh Hi. Anh hơi nghiêng người, cố ý cầm gậy thịt của mình ma sát miệng huyệt của cô, chen vào bên trong một chút, rồi lại không cắm vào, lặp đi lặp lại như thế, huyệt bị cọ xát chảy ra chất lỏng trong suốt, quy đầu lại ra vào, trong lỗ thịt lại chảy nước.
Châu Ánh Hi cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, ngón tay lấy vài giọt dâm thủy dính trên khe huyệt, bôi lên bụng cô, cười trêu chọc: “Phù Phù, phía dưới ướt quá, bị tôi làm cho rất thoải mái, đúng không?”
Đầu óc mê man của Lê Phù không có ý thức đáp lại.
Mặt hơi cúi xuống trán cô, Châu Ánh Hi được voi đòi tiên hỏi: “Có muốn tôi dùng tay không?”
Người nhã nhặn nhất lại nói ra lời dâm đãng nhất, tai Lê Phù nháy mắt đỏ lên, màu đỏ rất đậm.
Trải qua hai ba lần kinh nghiệm, cô đã thăm dò được tính cách của Châu Ánh Hi. Những câu hỏi nhìn như dịu dàng lễ phép của anh, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì anh không muốn chờ câu trả lời. Ví dụ như hiện tại, anh quỳ trước người cô, nâng hai chân đang khép của cô lên, để huyệt nhỏ của cô đối diện với mình.
Áo sơ mi trên người căn bản không có tác dụng che đậy, khi làm ra tư thế xấu hổ này, cả người Lê Phù đều đỏ bừng, căng thẳng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình. Cô vừa định bảo Châu Ánh Hi đổi tư thế khác, môi âm hộ đã bị ngón tay của anh tách ra, ngay cả tiến hành tuần tự cũng không có, trực tiếp xoa âm vật.
“Châu Ánh Hi, đừng, đừng làm vậy…” Cả người Lê Phù đều là cảm giác xấu hổ, cô muốn thả hai chân xuống, nhưng bị Châu Ánh Hi nắm chặt, hơn nữa còn mạnh mẽ kéo tay cô đến huyệt nhỏ, cô căng thẳng: “Anh muốn làm gì?”
“Tự mình tách ra, được không?” Anh dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành cô.
“…” Cô kinh ngạc: “Không muốn.”
Quá xấu hổ, Lê Phù không muốn làm như vậy.
Nhưng diện mạo và giọng nói của Châu Ánh Hi đều quá dịu dàng, dịu dàng đến mức chỉ cần dỗ dành người khác cũng đã có năng lực mê hoặc lòng người: “Em nói rồi, sau khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ tan cuộc. Vậy thì ít nhất khi trời còn tối, đừng từ chối tôi, cùng nhau hưởng thụ, được không?”
Nói xong, anh còn hôn nhẹ lên bụng cô.
Đầu óc Lê Phù hơi choáng váng, ngón tay nghe lời đặt lên huyệt, lại nhíu mày, ngón tay Châu Ánh Hi đang nhét vào trong cánh hoa phấn nộn, thành huyệt nóng bỏng bao bọc lấy ngón tay anh, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, huyệt đạo chặt chẽ chậm rãi bị ngón giữa đẩy ra, ngón tay cô bắt đầu run rẩy, anh càng quấy càng dùng sức.
Nhưng với Châu Ánh Hi, như vậy vẫn chưa đủ, anh rút ngón tay ra, lật người Lê Phù lại. Qua những thao tác vừa rồi, thắt lưng của cô đã có chút không thẳng lên được, cô chống gối, thân thể bị anh dựng thẳng, áo sơ mi che mông bị anh vén lên, bờ mông trắng nõn đối diện với anh. Cặp mông rất đẹp mắt, no đủ như đào mật chín.
Anh ôm hôn một cái.
“Châu Ánh Hi.” Cảm giác thoải mái kỳ lạ khiến Lê Phù mắng một câu: “Anh có phải biến thái không đấy?”
Châu Ánh Hi cười sau lưng cô: “Nếu biến thái có thể khiến em ghi nhớ, thật ra tôi có thể biến thái hơn chút nữa.”
Anh bỗng ngậm lấy thịt mềm trên mông cô, không nặng không nhẹ cắn một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]