Thiển Thủy lâu vốn là nơi bán son phấn trang sức, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi phấn son sực nức. Vệ Trường Hiên khịt mũi, ngập ngừng quay đầu nhìn Dương Diễm. Thế nhưng Dương Diễm lại chẳng hề lộ vẻ chán ghét chút nào. Cảm giác hứng khởi khi bắn tên ban nãy khiến y vẫn còn hơi mơ màng, nét cười trên khóe môi chưa tan.
Họ còn chưa bước lên lầu đã nghe tiếng một người phụ nữ cười khúc khích, "Ban nãy ở trên lầu được chứng kiến thần uy, tiểu nữ đã đoán là Vệ tướng quân ra tay, quả nhiên là vậy."
Vệ Trường Hiên ngẩng lên, nhìn thấy nữ nhân vừa mới lên tiếng. Đôi mắt bà ta sáng long lanh, cầm trong tay quạt lụa, che đi lúm đồng tiền, đúng là nữ chủ nhân của Thiển Thủy lâu, Tống Khánh Ngọc. Chàng chắp tay chào, "Bà chủ Tống."
Dương Diễm chớp mắt mấy cái, mới nhận ra vị thương nhân tiếng tăm lẫy lừng này là một nữ tử, không khỏi ngạc nhiên.
"Vị này là..." Bà chủ Tống quay sang nhìn Dương Diễm đi bên cạnh Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên ngây ra, lại trả lời như lúc trước, "Là huynh đệ của ta."
"Huynh đệ?" Bà chủ Tống cười khẽ, bình tĩnh nhìn Dương Diễm một hồi, bỗng nhiên đổi sắc mặt. Bà nhanh chóng vén váy bước xuống lầu, tới trước mặt Dương Diễm, cúi người bái lễ, "Tiểu nữ bái kiến Mục vương điện hạ."
Dương Diễm lui lại. Y rõ ràng có chút nghi hoặc nhưng vẫn nâng tay, "Bà chủ Tống không cần đa lễ, mau đứng dậy đi."
Ngay cả Vệ Trường Hiên cũng lấy làm khó hiểu, bèn hỏi, "Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/1092078/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.