Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng Tạ Ngao nhanh chóng lắc đầu cười nói, "Đạo quốc gia, đạo thiên hạ thì rộng lớn quá, hạ quan không dám nói bừa." Hắn đáp, lặng lẽ nhìn Mục vương ngồi đối diện, thấy Mục vương cũng đang mỉm cười nhìn lại mình. Trong nháy mắt đó, hắn chợt kinh hãi, suýt đánh rơi bát rượu, nhưng lại sực nhớ ra vị điện hạ này không nhìn thấy gì, cũng không biết vẻ mặt mình lúc này ra sao.
"Tạ thái úy là người thông minh." Dương Diễm gật đầu.
Lời tán thưởng này có chút đột ngột, khiến Tạ Ngao lấy làm khó hiểu, chỉ biết đáp, "Điện hạ quá khen rồi. Trước nay hạ quan vốn ngu si, may được hoàng thượng ân sủng, nếu không thì có nằm mơ cũng không tới được vị trí này."
"Tạ thái úy việc gì phải khiêm tốn. Nếu không nhờ lúc trước Tạ thái úy hiến kế giúp hoàng thượng giải quyết mối họa trong lòng thì đâu được hoàng thượng đánh giá cao, đặc chức phong làm thái úy? Hoàng thượng hẳn là coi Tạ thái úy như Vô Nhai tể tướng của mình."
Tạ Ngao vội vàng cúi đầu, "Lời này hạ quan không dám nhận."
Dương Diễm lẳng lặng cười, đổi đề tài, "Nhưng sao hoàng thượng không thẳng tay phong ngài làm tể tướng nhỉ?" Y nâng bát rượu lên mà không uống, chỉ tỏ vẻ đăm chiêu, "Dù sao chức thái úy này cũng như chức tư không của ta, tuy cao nhưng không có thực quyền."
Nét cười trên mặt Tạ Ngao vụt tắt, lòng tăng thêm mấy phần cảnh giác, nhưng dáng vẻ vẫn rất thận trọng, "Hiện giờ hạ quan đã rất thỏa mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/1092046/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.