Đỗ Quang kinh hãi, đầu gối mềm nhũn ra, "Dạ....thưa...."
Gã lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được, mặt đỏi bừng lên, mà sắc mặt Công bộ thượng thư Dương Kỳ ở đằng sau còn khó coi hơn. Các công thần hai bên đều biết nội tình không dám lên tiếng, chỉ so vai rụt cổ đứng im. Cả điện lặng ngắt như tờ, chỉ có Mục vương dáng vẻ lạnh nhạt và Thủy bộ lang trung mặt đỏ tai hồng đứng trên thềm.
Vĩnh An đế thấy tình cảnh đó liền cau mày. Hắn biết lãnh thổ bờ bắc sông Hoàng Hà vốn thuộc về Ung vương Dương Toại, hiện giờ người thừa kế là trưởng tử Dương Kỳ. DƯơng Kỳ không chịu dẫn dòng qua đó, phá hủy đất đai của mình nên mới tạm ngừng thi công dọc bờ sông, khiến lũ lụt ngày càng nghiêm trọng. Nhưng Ung vương vẫn luôn phụ tá triều cương, Ung vương phủ lại là một nhánh quan trọng trong tôn thất, hắn không thể vì chuyện này mà trách tội, đành nói, "Bờ bắc không thể dẫn dòng thì dẫn bên bờ nam là được. Đỗ Quang, ngươi lo liệu mà làm."
Đỗ Quang nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, quỳ xuống thưa, "Thần tuân chỉ."
Dương Diễm lại cười, "Đỗ đại nhân, ngài là Thủy bộ lang trung, đáng lẽ phải nắm rõ địa hình sông núi như lòng bàn tay, sao lại qua loa tiếp chỉ như thế. Bờ nam Hoàng Hà cao, còn bờ bắc thấp, nếu tùy tiện dẫn dòng về hướng nam thì nước sông chỉ có chảy ngược, gây tai họa khủng khiếp hơn, chẳng lẽ ngài không biết?"
Đỗ Quang run như cầy sấy, "Thần....thần....."
Dương Diễm biết gã không trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-tan-non-song/1092044/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.