“Tay anh làm sao vậy?”
Lục Giai Ân bước lên hai bước, nắm lấy tay Tần Hiếu Tắc rồi cẩn thận nhìn xem.
Vết thương đã được xử lý, có vẻ như tay anh bị chà xát ở đâu đó.
Tần Hiếu Tắc đặt chai nước lên bàn, thản nhiên nói: “Bị ngã.”
Giọng anh bình thản, cứ như đang nói về một điều lặt vặt nào đó.
Lục Giai Ân ngước lên nhìn anh, nhíu mày thật chặt.
“Anh lại đi đua xe à?”
Cô vẫn chưa quên lúc hai người mới yêu nhau, Tần Hiếu Tắc đua xe bị ngã gãy xương.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày: “Không phải đua.”
Chính vì bản thân anh khi lái xe không tập trung nên đã bị ngã ở khúc cua.
Anh phất tay, dửng dưng nói: “Chuyện nhỏ thôi.”
Lục Giai Ân mím môi, yên lặng nhìn anh.
“Không phải em có chuyện muốn nói à?” Tần Hiếu Tắc liếc nhìn cô một cái.
Lục Giai Ân mấp máy môi, cuối cùng thở dài.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, em về đã.”
Tay anh đang bị thương, tạm thời cô không muốn gây thêm kích động cho anh.
Lục Giai Ân xoay người định chào tạm biệt Tứ Tứ, nhưng vừa đi được vài bước bỗng nhiên có một lực rất mạnh kéo cô lại từ phía sau.
Cô loạng choạng rồi ngã vào lồng ngực Tần Hiếu Tắc.
Tay trái Tần Hiếu Tắc ôm chặt eo Lục Giai Ân, nhíu chặt mày.
“Em có ý gì?”
Anh cúi đầu nghiêng người, đôi môi do vừa uống nước ánh lên một màu đỏ tươi sáng, đôi mắt hơi híp lại, biểu cảm không tốt lắm.
“Sao lại về?” Hơi thở của anh lướt qua má Lục Giai Ân, hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/481427/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.