*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mèo Lười
Beta: Amelie.Vo
Ngoài trời vẫn đang đổ mưa tầm tã, trên đường trở về từ phòng vẽ Lục Giai Ân cảm thấy người mình đang hơi sốt.
Cô cũng không nói với ai trong phòng mà chỉ lẳng lặng uống thuốc hạ sốt rồi đắp chăn mà ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ có Dương Ưu đang ngồi chơi game trong phòng.
Lục Giai Ân mơ màng cầm lấy điện thoại lên xem, mới nhận ra đã hơn tám giờ.
Cả đồng hồ báo thức lẫn đồng hồ sinh học của cô thế nhưng đều không hoạt động.
Lục Giai Ân đỡ trán ngồi dậy, Dương Ưu bị tiếng động sột soạt phía sau làm cho giật mình.
“Hôm nay cậu có muốn đến phòng vẽ nữa không? Tớ sẽ đi cùng với cậu.”
Dương Ưu ngẩng đầu nhìn Lục Giai Ân, khẽ sửng sốt: “Sao mặt cậu lại đỏ thế này?”
Lục Giai Ân đang gấp chăn bông, nghe Dương Ưu nói thì vô thức đưa tay lên sờ trán của mình.
“Tớ đi đo nhiệt độ.” Giọng của cô rất điềm tĩnh và trấn định, bản thân cô cũng đã nắm chắc được tám chín phần sẽ phải bị sốt.
Lúc đứng dậy, một trận choáng váng bất ngờ ập đến.
Lục Giai Ân khẽ thở dài, vừa đánh răng vừa kẹp nhiệt kế dưới nách.
“Bao nhiêu độ?” Dương Ưu đứng sau lo lắng hỏi.
Lục Giai Ân nhổ nước súc miệng, rồi lấy nhiệt kế ra soi bên dưới ánh đèn.
“38.7.”
“Sao lại cao thế này!” Dương Ưu lập tức trở nên khẩn trương, “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/481426/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.