Chỉ tiếc là sự mập mờ của hai người khi ấy cũng chẳng được bao lâu.
Điện thoại của cô vừa bắt máy giây trước, giây sau đã nghe tiếng hỏi em đang ở đâu.
Không đến vài phút, người kia của cô đã hùng hùng hổ hổ chạy tới như muốn giết người.
Thấy hai người đứng cạnh nhau, Lục Giai Ngọc không chần chờ kéo Lục Giai Ân ra phía sau lưng mình.
Đôi mắt cô ấy trừng Tần Hiếu Tắc: “Cậu đã làm ra chuyện gì rồi?”
Tần Hiếu Tắc xoay xoay chìa khoá xe trong tay, vẻ mặt cười như không cười nói: “Tôi có thể làm được gì chứ?”
Đôi mắt của Lục Giai Ngọc híp lại quan sát anh một lượt, sau đó quay đầu nhìn em gái của mình.
Gương mặt của Lục Giai Ân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dịu dàng ngoan ngoãn như ngày thường, không nhìn ra được chút bất thường nào.
“Được, vậy tôi đến đây rồi, cậu liệu hồn mà cút đi.” Giọng điệu của Lục Giai Ngọc không có mấy thiện cảm.
Lục Giai Ân không giống với cô ấy, từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, bị một cái là sức khoẻ không được tốt mà thôi.
Tuy rằng hai người quen biết nhau không lâu lắm, nhưng không hiểu sao Lục Giai Ngọc vẫn sinh ra một loại cảm giác “bắp cải trắng của mình đang bị một con lợn nhòm ngó đến”.
Lúc này đây, vẻ mặt của cô ấy cũng không có mấy thiện cảm khi đối diện với Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc không để ý thái độ của Lục Giai Ngọc. Anh ném chìa khoá lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897850/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.