Lúc biết có người bỏ ra tận mười vạn mua tranh của mình, Lục Giai Ân có chút kinh ngạc.
Bởi lẽ với sự phát triển của công nghệ ngày nay thì các tác phẩm trong những buổi triển lãm tốt nghiệp thường không được trả giá cao lắm.
“Còn không phải là do người ta nhìn ra được tiềm năng của cậu sao? Cậu vừa đoạt giải mà, người ta chịu chi là đúng rồi.” Trâu Dư không tán thành với suy nghĩ của Lục Giai Ân: “Cuối cùng thì cậu cũng nhận tiền rồi mà.”
Vì quá bận rộn tốt nghiệp rồi làm mấy bài thi cuối cùng nên Lục Giai Ân cũng tạm nghe theo ý kiến của Trâu Dư, không suy nghĩ nhiều nữa.
Vả lại, kỳ thi vừa kết thúc, Lục Giai Ân cũng không còn nhiệm vụ gì ở trường.
Thành ra lúc cùng các bạn chụp ảnh tốt nghiệp rồi liên hoan chia tay xong cô lập tức thu dọn hành lý quay về thành phố C.
Vừa về tới nhà, theo thói quen, bà ngoại vẫn nhắc nhở cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe tim đi.
Lục Giai Ân cũng thành thật mà nói rằng bản thân đã làm phẫu thuật lúc ở Bình Thành rồi.
Bà ngoại nghe thế liền sửng sốt, giọng điệu cũng có chút trách móc.
“Cái con bé này! Chuyện lớn như vậy sao không nói cho bà biết hả?”
“Con phẫu thuật mà bà không ở bên, lỡ gặp phải chuyện gì thì biết phải làm sao đây hả?”
“Con bé này! Gan lớn quá rồi…”
Lục Giai Ân thấy thế vội vàng ôm lấy bả vai bà ngoại an ủi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897813/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.