“Tóm lại anh thích dẫn theo ai thì dẫn, không sao hết, không yêu cầu, anh vui là được rồi.” Cô cạn lời, ngữ điệu vội vội vàng vàng.
Trước mặt Lâm Trạm, cô rất dễ căng thẳng.
“Được, tôi hiểu rõ rồi.” Anh không trêu cô nữa, gật đầu.
Hiểu rõ gì chứ.
Nhiễm Nhị trợn trắng mắt, vẫy tay với anh: “Được rồi, tôi phải về nhà, bye bye.”
“Tôi tiễn cô.” Lâm Trạm chủ động nói.
Hôm nay cô chẳng muốn để Lâm Trạm đưa về chút nào, quá lúng túng. Đến giờ phút này, nên kết thúc sự lúng túng rồi.
“Tầm này không khó bắt xe.” Cuối cùng, Nhiễm Nhị nở nụ cười bình thản: “Anh mau về nhà ngủ bù đi, ngày mai còn đi làm đó.”
Lâm Trạm chững lại một lát, sau đó gật đầu. Có điều Nhiễm Nhị chưa chờ anh gật đầu đã cầm theo điện thoại di động chạy mất.
Con đường cô chạy nằm ở hướng ngược lại đường về nhà của cô.
Lâm Trạm há miệng thở dốc, không gọi cô. Nhìn theo bóng dáng của cô, đột nhiên rất muốn… Anh sờ điện thoại, muốn chụp một bức ảnh của cô, bóng lưng thôi cũng được, thế nhưng khi mở phần chụp ảnh, ngẩng đầu lên thì bóng dáng cô đã bị nhấn chìm trong đường phố rộn ràng náo nhiệt, không tìm thấy nữa.
Lâm Trạm hơi tiếc nuối cất điện thoại đi, lui lại mấy bước, rảo bước về một hướng khác.
Đêm về nhà đó là đêm mà Lâm Trạm chìm trong những suy nghĩ rối bời nhất. Rõ ràng lúc ở trên xe rất buồn ngủ nhưng nằm lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/3335164/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.