“Người nhà?” Lâm Trạm cười với cô, từ này khiến anh bỗng có thêm lòng trung thành khó hiểu, tuy nhiên anh không dám nghĩ nhiều, đều do đám người kia náo loạn cả. Giờ phút này thấy Nhiễm Nhị không có vẻ gì là giận, anh mới dám nhiều lời, trêu cô một chút.
Cô gái nhỏ này thẹn thùng là mặt đỏ phừng phừng, điềm đạm dịu dàng, không vội không nóng, cũng không hờn dỗi, làm cho anh cảm thấy rất dễ nhìn.
Lâm Trạm nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhiễm Nhị nghiêng đầu, hai chữ “người nhà” này được thốt ra từ miệng Lâm Trạm vẫn mang ngữ điệu cực kỳ dịu dàng mờ ám, quả thực không có chỗ cho thân này mà a a a.
Làm gì thế chứ, sao Lâm Trạm lại như thế này? Cùng một giuộc với hội đồng nghiệp không đứng đắn kia của anh ấy.
Cô ngước mắt, trong mắt chứa ý khiển trách, song giọng nói vẫn ngoan ngoãn biết lỗi như cũ: “Rất xin lỗi anh, không ngờ lại đem đến hiểu lầm cho anh.”
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, không sao cả.” Lâm Trạm đút tay vào túi, cười một tiếng.
Cái gì mà hiểu lầm thì hiểu lầm? Nhiễm Nhị nhíu mày, liếc mắt qua lập tức run sợ. Vài người trên xe còn chưa hết đã thèm vẫy tay với cô, hơn nữa chiếc xe kia đã… tắt đèn.
Đây là… tụ tập hóng chuyện đàng hoàng hợp lý à?
Nhiễm Nhị nóng lòng, lấy đâu ra chuyện chứ, đây không phải là hiệu quả cô muốn.
Bị ép đến hết cách, Nhiễm Nhị tỏ vẻ nhẹ nhàng, nặn ra nụ cười tươi, vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/3335163/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.