Không biết thế nào mà Lâm Trạm - một người đang tăng ca trong đội - nhìn thấy dòng tin nhắn điện thoại lại vô thức mỉm cười.
Đúng lúc đó Lạc Cẩn Viện đi ngang qua, cô ta dừng bước dựa vào bàn làm việc, đứng đó mỉm cười với anh: "Chuyện gì mà vui vậy?"
Cô ta rất ít khi thấy Lâm Trạm cười.
"Không có gì." Lâm Trạm bình tĩnh thu điện thoại lại, ngồi trước máy tính, ngón tay lướt gõ nhanh trên bàn phím, từng dòng chữ hiện lên trên màn hình máy tính.
Quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của anh, anh ngước mắt nhìn cô ta: "Xin lỗi, hãy bỏ tay ra, chắn tầm nhìn của tôi rồi."
Lạc Cẩn Viên: "..."
Muốn đánh anh quá đi!
Nhưng cô ta là Lạc Cẩn Viên, thứ cô ta có là sự kiên nhẫn.
"Em đưa con mèo đó về nhà rồi. Nó bé tin hin ấy, như mới sinh vậy." Cô ta không biết xử trí thế nào, giọng điệu nũng nịu: "Anh nói xem, một con mèo bé như vậy, nên cho nó ăn gì đây?"
"Không biết."
"Anh đã nuôi mèo bao giờ chưa?"
"Không có thời gian nuôi."
"Thế thì chúng ta cùng nuôi nó đi?"
"Đã nói không có thời gian rồi."
Lạc Cẩn Viện đổi tư thế dựa bàn, lúc này đây trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Dù sao thì cô ta cũng không vội đi, nhưng xem ra Lâm Trạm khá nóng lòng.
Cô ta đổi chủ đề: "Nhà em có giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, một kỹ sư công trình làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-trung-tim-anh/2601857/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.