Nghi Trung cũng nằm trên đường Thanh Bình, cách phòng tân hôn của Sầm Căng không xa.
Lúc trước cô với Ngô Phúc lựa chọn định cư ở đây, đầu tiên cũng là vì việc đứa nhỏ đến trường mà lo lắng, chưa từng nghĩ đến đặt nền móng cho kế hoạch tương lai, hai người liền gặp phải cục diện mỗi người một ngả.
Đi qua cổng phía nam tiểu khu, lại đi thêm 500m về phía tây, liền đến Nghi Trung.
Đây là một ngôi trường sơ trung cao trung đã trăm tuổi, trường có đội ngũ giáo viên học sinh giỏi nhất tỉnh.
Cây tốt không có quả hư, cha mẹ chen nhau đến vỡ đầu cũng muốn đem con nhét vào đây, có thể nói, trở thành học sinh của Nghi Trung tương đương với việc bước chân vào môt ngôi trường danh giá.
Trên đường đi đến, Sầm Căng dặn dò Lí Vụ không ít thứ, thiếu niên gật đầu đáp ứng từng thứ một.
Cô đối với Lí Vụ xem như là yên tâm, đứa nhỏ này ngôn từ kiên định, không phải loại nam sinh thích thể hiện, thích nói nhiều.
Cột đá ở Nghi Trung cao sừng sững, kiểm soát ra vào nghiêm ngặt
Vì đã sớm cùng Tề lão sư thông qua trước, thế nên vừa đối mặt với bảo vệ, đối phương liền hỏi: "Cô tìm chủ nhiệm Tề?"
Sầm Căng gật đầu.
Bảo vệ mở cửa ra, còn chỉ chỗ tầng hầm đỗ xe.
Sầm Căng nói cảm ơn, chậm rão lái xe vào.
Xe dần xuống, bốn phía dần trở nên u ám, Sầm Căng xoay mặt quan sát thần thái Lí Vụ: "Khẩn trương à?"
Lí Vụ gật đầu: "Có một chút."
"Đừng sợ." Sầm Căng cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-ho-diep/526327/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.