Sức mạnh của mỹ thực quả là to lớn, đêm nay, hơi thở của thành phố không còn xa xôi nữa, nó trở nên giống như hương vị của thịt gà thấm vào ruột gan, Lí Vụ thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đến nửa đêm không được tốt như thế, cái dạ dày không quen nuông chiều của cậu không chịu nổi cả một hộp thịt oanh tạc, tần suất chạy vào nhà vệ sinh tăng lên nhanh chóng.
Sầm Căng ngủ không sâu, chú ý thấy cậu khác thường, không hỏi nhiều, chuẩn bị sẵn một cốc nước, đặt một viên thuốc trên bàn trà, để cậu uống với nước.
Lí Vụ gương mặt đỏ bừng đáp lời, khi trở ra, phòng khách đã không còn bóng người.
Cậu cúi đầu uống thuốc, uống hết một cốc nước ấm đầy, rồi hậm hực trở về phòng, tự hỏi ngày mai nên cảm ơn và giải thích thế nào với Sầm Căng.
Trong lòng cậu vẫn đang mơ hồ, mềm yếu như tấm nệm phía dưới mình.
Sau khi ông nội qua đời, lần đầu tiên cậu cảm thấy thả lỏng, từ bùn cát của vùng đất trũng biến thành một dãy mây mù, tuy rằng môi trường hoàn toàn xa lạ, như trong một giấc mộng vậy.
Là mộng cũng không sao.
Ít nhất cậu cũng dám mơ đến nó, không phải sao.
Lí Vụ lờ mờ nhắm mắt.
Thức dậy lần nữa, trong phòng vẫn là màu đen, không phân rõ ngày hay đêm.
Lí Vụ tức thì xoay người xuống giường, mang dép lê, mau chóng chạy ra khỏi phòng.
Sầm Căng đang dùng bữa sáng ở phòng khách, sau khi thức dậy cô liền cùng ba mình trao đổi sự việc, cũng đem kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-ho-diep/526326/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.