Trong gần 30 năm cuộc đời, Sầm Căng đã trải qua không ít lời tỏ tình, nhưng chưa một lần nào khiến cô hoảng sợ, luống cuống và khó tin như bây giờ.
Cô bị đánh cho trở tay không kịp, máu trong người đồng loạt chảy ngược, tất cả những chiếc gai vô hình bung ra trong tích tắc.
Cô liều mạng muốn mọi thứ trở lại quỹ đạo, môi mấp máy, gần như vô thức thốt ra hai chữ: “Không được.”
Tuyệt đối không được.
Sự sắc bén trong mắt Lý Vụ đột nhiên lắng xuống: “Cái gì không được?”
Sầm Căng vô thức thẳng lưng, tư thế giống như có thể xông vào chiến đấu bất cứ lúc nào. Cô ráo riết nhìn cậu chằm chằm, giống như đang nhìn đối thủ khiến cô mất khống chế, khiến cô khó chịu: “Cậu không thể thích tôi.”
Trái tim giống như bị xé toạc một khe nứt, đau đớn cứ như vậy chậm rãi len lỏi vào.
Sự ngoan cường, dũng khí cật lực chống đỡ lập tức bị đánh tan, giữa mày Lý Vụ khẽ nhíu lại, trên mặt hiện ra một chút cảm xúc bi thương: “Vì sao?”
Lồng ngực Sầm Căng thả lỏng hơn chút, hỏi cậu: “Cậu coi mình là cái gì?”
Lý Vụ nhìn cô: “Tôi còn có thể là gì, tôi là chính tôi.”
“Phải không?” Khóe môi Sầm Căng khẽ mấp máy, giống như không biết nên bày ra biểu cảm gì mới thích hợp: “Nếu cậu thật sự coi mình là chính mình, thì không nên thích tôi.”
Lý Vụ sửng sốt, nhẹ giọng: “Vì sao?”
Thật ra cậu muốn hỏi, bởi vì cậu không xứng sao, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-ban-ho-diep/2097377/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.