Sau khi Vương Đình Hi bế An An lên lầu, anh liền quăng thằng bé lên giường mặc cho nó khóc lóc.
Sau 15 phút, An An cuối cùng cũng khóc đến mệt liền nằm xuống giường đưa mắt nhìn sang Vương Đình Hi.
"Ba....đói"
Bỗng nhiên thằng bé cất giọng non nớt.
"Vương Đình Khanh, đừng tưởng ba không biết trò mèo của con. Lấy nước mắt ra làm lá chắn sao?"
Vương Đình Hi tay đánh máy tính, miệng thản nhiên trả lời.
An An biết trước mặt ba mình, anh không thể dùng nước mắt để giải quyết nên liền ngoan ngoãn trở lại.
"Ba...đói"
Nghe con trai tội nghiệp than vãn, cuối cùng Vương Đình Hi cũng đứng dậy ẫm con ra ngoài.
Thẩm Lạc Ngưng đang ở dưới lầu thấy hai cha con xuống thì lòng cũng thả lỏng.
"Mẹ...đói"
An An vốn định khóc lóc đòi Thẩm Lạc Ngưng nhưng nhớ lại mình vẫn còn trong tay ba thì nín nhịn lại.
Thẩm Lạc Ngưng lấy sữa đã pha sẵn đưa cho An An uống.
Thằng bé khóc lóc thật lâu nên bụng đói vô cùng....
Dạy dỗ An An xong, khúc mắc với Thẩm Lạc Ngưng cũng được hoá giải, Vương Đình Hi liền trở về Quân Khu.
NĂM NĂM SAU.....
Thẩm Lạc Ngưng hiện tại đã là một hoạ sĩ vô cùng nổi tiếng.
Vương Đình Hi cũng được thăng cấp lên làm Thiếu Tá.
An An trở thành cậu thiếu niên nhỏ vào lớp 1.
An An càng lớn lại càng giống Vương Đình Hi như đúc, từ tính cách đến ngoại hình.
"An An, xong chưa?"
Hôm nay Vương Đình Hi nhận nhiệm vụ đưa con trai đi học.
"Rồi ạ, mình đi thôi daddy"
Một cậu nhóc trắng trẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-vuong-ket-hon-nhe/421237/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.