Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 CHƯƠNG 163 CHƯƠNG 164 CHƯƠNG 165 Chương 166 Chương 167
Chương sau
Hạ Thương chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía đối diện. Vương Doãn Mạt vẫn đang còn trong tư thế đưa súng về phía anh. Nhìn thấy Vương Doãn Mạt đến, Hạ Thương mệt mõi cố gắng nhếch môi cười một cái với cô. "Cười con khỉ" Vương Doãn Mạt nhét súng vào túi áo rồi tiến lại chổ anh. "Vợ, em đừng hung dữ như vậy chứ" Hạ Thương bị lời nói của Vương Doãn Mạt chọc cười. Anh biết cô đang tức giận. Vương Doãn Mạt ngồi xuống xem tình hình ở chân của Hạ Thương. "Chân vừa khỏi không lâu, hôm nay lại để thành ra như vậy. Anh là đang muốn nửa đời còn lại ngồi trên xe lăng, trở thành một kẻ tàn phế sao?" Cô nhìn tới nhìn lui rồi ngẩng đầu lên cao giọng trách mắng. Quả nhiên Vương Doãn Mạt đã tức giận. "Là anh bất cẩn, thực xin..." Hạ Thương cười bất lực, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không ngờ Hạ Chính lại muốn dồn mình vào đường cùng như vậy. "Đừng xin lỗi em, anh đang có lỗi với bản thân mình đấy" Không đợi Hạ Thương nói câu xin lỗi, Vương Doãn Mạt đã cắt ngang lời anh. "Vợ, mình về nhà thôi" Hạ Thương bĩu môi dở trò làm nũng. Vương Doãn Mạt lườm Hạ Thương rồi bước lên dìu anh. Sau 15 phút đi bộ thì Vương Doãn Mạt và Hạ Thương an toàn ra khỏi khu rừng bằng một lối đi khác. Xe Vương Doãn Mạt đã đậu sẵn chờ ở ngoài nên cô và anh vừa ra liền có phương tiện rời đi nhanh chóng. Vào xe, Vương Doãn Mạt rút khẩu súng của mình ra quăng vào hộc xe. Hạ Thương lười biếng đưa mắt sang nhìn khẩu súng. Ánh mắt anh chợt dừng lại thật lâu trên khẩu súng ấy. Đó là một khẩu Desert Eagle. Một khẩu súng hiếm và được tóm gọn bằng một chữ "mạnh". "Súng của mẹ em" Vương Doãn Mạt nhận ra ánh mắt của Hạ Thương đang nhìn về phía khẩu Desert Eagle nên liền nói ra nguồn gốc mình có được. "Anh có biết sát thủ Ann cách đây nhiều năm chứ?" Vương Doãn Mạt không giấu diếm Hạ Thương mà thẳng thắn hỏi. "Có nghe qua nhưng không biết mặt" Hạ Thương hiện tại đã biết được sát thủ Ann trong truyền thuyết đó chính là ai rồi. Không ai khác là mẹ vợ của anh- Thẩm Lạc Ngưng. "Có xe theo đuôi" Hạ Thương đưa mắt sang nhìn kính chiếu hậu rồi thấp giọng nói với Vương Doãn Mạt. "Lì đòn vậy sao?" Vương Doãn Mạt bắt đầu tăng tốc độ. Chiếc xe sau lưng cũng tăng tốc theo. "Mượn súng của em dùng một lát nhé" Hạ Thương nói chuyện thản nhiên như mượn một món đồ chơi. Anh với tay lấy súng rồi chường người qua ngoài cửa sổ nả súng về chiếc xe đằng sau. Hạ Thương nhếch môi cười, tay dứt khoát nả một phát về phía bánh xe của đối phương, chiếc xe phúa sau đánh lái né đạn nhưng không còn kịp. Tay của bọn trúng có thể bẻ lái nhanh nhưng sao có thể so được với tốc độ của Desert Eagle. Thấy chiếc xe phía sau đã mất lái, hoàn toàn mất khả năng đuổi theo nên Hạ Thương thu người lại vào xe. "Đến bệnh viện nhé" Vương Doãn Mạt quay sang hỏi Hạ Thương. "Không cần, về nhà đã, anh gọi bác sĩ tư đến" Hạ Thương trả súng lại vị trú cũ rồi tựa lưng vào ghế nhắm mắt trả lời. Vương Doãn Mạt đương nhiên nghe lời, cô tăng tốc độ trở về biệt thự của mình. Không lâu sau đến nhà, Vương Doãn Mạt dìu Hạ Thương vào trong. Bên trong phòng khách có một nữ bác sĩ chờ sẵn ở đó, bên cạnh là một người đàn ông ngồi chéo chân. "Về khi nào vậy?" Hạ Thương không mấy ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đó. "Mới đáp máy bay, nghe tin chú bị thương nên đến" Người đàn ông đó không ai khác là anh ba- Chương Diễn, một trong 3 người anh trai xã hội của Hạ Thương. "Đây là em dâu?" Chương Diễn đưa mắt quan sát Vương Doãn Mạt. "Vương Doãn Mạt" Vương Doãn Mạt giới thiệu tên của mình một cách ngắn gọn chưa từng có. "Vợ em, Vương Doãn Mạt. Đây là anh ba Chương Diễn" Hạ Thương ngồi xuống sofa rồi bắt đầu giới thiệu đối phương cho nhau. "Vừa đi cứu viện về sao? Khá đấy chứ" Chương Diễn nhìn bộ đồ mà Vương Doãn Mạt mặc liền đoán ra được nên mỉm cười đầy thích thú. Hạ Thương nhếch môi cười. Một nhân vật từ nãy đến giờ vẫn chết chân ở đó khi nghe được hai từ " vợ em" từ miệng Hạ Thương là nữ bác sĩ. "Ôn Lan, đến xem tình hình của tiểu Thương đi" Chương Diễn nhìn sang Ôn Lan rồi hất cằm về phía Hạ Thương. Ôn Lan thẫn thờ đi đến gần Hạ Thương. "Chân" Hạ Thương nói ra chổ mình bị thương để Ôn Lan khám. Vương Doãn Mạt đi vào bếp pha trà mang ra cho mọi người cùng dùng. Lúc đi ngang qua Ôn Lan, Vương Doãn Mạt cố ý nhìn lâu thêm chút. Từ đầu đến giờ cô vẫn quan sát nét mặt của nữ bác sĩ này. Biểu cảm của cô ta rất lạ khi Hạ Thương giới thiệu cô cho anh ba Chương Diễn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 CHƯƠNG 163 CHƯƠNG 164 CHƯƠNG 165 Chương 166 Chương 167
Chương sau