Hạ Thương chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía đối diện.
Vương Doãn Mạt vẫn đang còn trong tư thế đưa súng về phía anh.
Nhìn thấy Vương Doãn Mạt đến, Hạ Thương mệt mõi cố gắng nhếch môi cười một cái với cô.
"Cười con khỉ"
Vương Doãn Mạt nhét súng vào túi áo rồi tiến lại chổ anh.
"Vợ, em đừng hung dữ như vậy chứ"
Hạ Thương bị lời nói của Vương Doãn Mạt chọc cười. Anh biết cô đang tức giận.
Vương Doãn Mạt ngồi xuống xem tình hình ở chân của Hạ Thương.
"Chân vừa khỏi không lâu, hôm nay lại để thành ra như vậy. Anh là đang muốn nửa đời còn lại ngồi trên xe lăng, trở thành một kẻ tàn phế sao?"
Cô nhìn tới nhìn lui rồi ngẩng đầu lên cao giọng trách mắng.
Quả nhiên Vương Doãn Mạt đã tức giận.
"Là anh bất cẩn, thực xin..."
Hạ Thương cười bất lực, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không ngờ Hạ Chính lại muốn dồn mình vào đường cùng như vậy.
"Đừng xin lỗi em, anh đang có lỗi với bản thân mình đấy"
Không đợi Hạ Thương nói câu xin lỗi, Vương Doãn Mạt đã cắt ngang lời anh.
"Vợ, mình về nhà thôi"
Hạ Thương bĩu môi dở trò làm nũng.
Vương Doãn Mạt lườm Hạ Thương rồi bước lên dìu anh.
Sau 15 phút đi bộ thì Vương Doãn Mạt và Hạ Thương an toàn ra khỏi khu rừng bằng một lối đi khác.
Xe Vương Doãn Mạt đã đậu sẵn chờ ở ngoài nên cô và anh vừa ra liền có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-vuong-ket-hon-nhe/2544984/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.