Hôm sau Kỷ Cẩm dậy từ rất sớm, nhưng không có lịch trình gì nên cậu vẫn ở lì trong phòng không chịu ra ngoài. Bây giờ ra thì sẽ đụng phải Thẩm Kình Vũ, mà cậu không biết nên đối mặt với anh như thế nào, hiện tại chỉ thấy phiền muốn chết.
Suốt cả buổi trưa, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng lạch cà lạch cạch từ bên ngoài, còn có tiếng máy hút mùi trong phòng bếp. Hình như Thẩm Kình Vũ đang bận rộn gì đó, chẳng biết anh đang nghịch gì.
Đến khoảng mười hai giờ trưa, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa của anh: “A Cẩm, ăn trưa thôi.”
Đúng là Kỷ Cẩm đã đói rồi, lề mề một lúc vẫn phải ra khỏi phòng. Cậu thấy trên bàn ăn có hai cái đĩa với món gì vàng vàng trông như trứng tráng, đến khi cậu bước đến cạnh bàn, hình rõ vào trong thì ngạc nhiên.
Ấy là hai suất cơm cuộn trứng, nhưng không phải cơm cuộn thông thường mà là hai “biểu cảm”.
Một đĩa có tất cả phần trứng làm thành hình mặt mèo, nhưng vì người làm không đủ khéo nên con mèo trông như bị ai đánh sưng mặt. Khuôn mặt nó làm từ rong biển, hai miếng rong đen nhánh to đùng không biết là mắt hay lông mày, dưới miếng cà rốt cắt hình tam giác là mấy sợi rong khác, chẳng rõ là miệng hay ria, trông có vẻ lộn xộn vô cùng.
Dưới khuôn mặt mèo là bốn chữ to đùng viết bằng tương cà: Lanh lợi đáng yêu!
Kỷ Cẩm nhìn con mèo mà cố hết sức cũng không thể liên tưởng với hai chữ “đáng yêu” này, giật giật khóe miệng.
Suất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/331018/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.