Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, từ sáng sớm Thẩm Kình Vũ đã chở Kỷ Cẩm đến bệnh viện tái khám.
Trên đường đi, Kỷ Cẩm ngồi ở ghế lái phụ loay hoay với chiếc điện thoại của mình, lát sau ngẩng đầu lên nói với Thẩm Kình Vũ: “Em gửi tin nhắn cho cha rồi, báo cho ông ấy hôm nay em đi khám lại.”
Thẩm Kình Vũ đưa tay xoa đầu cậu: “Ngoan.”
Từ lần cuối cùng đến bệnh viện, anh đã đề xuất Kỷ Cẩm gọi hoặc nhắn tin cho cha mẹ cậu để thông báo. Kỷ Quân Khiêm lo lắng cho cậu đến mức cúp máy của Túc An ngay lập tức.
Thật ra giữa Kỷ Cẩm và cha mẹ nào có mâu thuẫn nào quá khó hòa giải đâu? Chẳng qua không biết phải ở bên nhau như thế nào mà thôi. Để bắt tay giảng hòa cũng không khó, những chuyện đã qua rồi không nhất thiết phải nhắc lại, cũng không cần phân rõ phải trái đúng sai. Quan trọng nhất là từ bây giờ, bọn họ cần nối lại mối liên kết, không để tình cảm này làm tổn thương nhau nữa.
Lái xe đến bệnh viện, hai người đi thẳng đến phòng khám của Hoàng Hữu.
“Tiểu Cẩm đến rồi.” Hoàng Hữu hỏi một cách ân cần. “Dạo này cháu thế nào? Uống thuốc có hiệu quả gì không?”
Vấn đề này khiến Kỷ Cẩm nhăn nhó ngay lập tức. Đúng là từ khi uống thuốc cậu không còn bị cảm xúc chi phối nữa, nhưng tác dụng phụ của thuốc thật sự quá kinh khủng.
“Dạo này cháu ngủ rất nhiều, dạ dày cũng bị xáo trộn, hoặc ăn không vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ve-si-khong-xung-chuc/2737500/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.