Vân Hi cứ thế cầm số tiền còn thừa trong tay men theo hướng cũ để trở về nhà hắn, cô đoán rằng Trình Thiếu Phàm khoảng giữa đêm hoặc sáng mai mới về nên trước hết cứ lau sạch nước mắt, thu xếp lại cảm xúc của bản thân khi đối diện với hắn là được...
Đột nhiên có chiếc xe hơi màu đen ở đâu chạy đến, chầm chậm dừng lại bên cạnh cô. Cho đến khi kính xe hạ xuống, cô mới biết người đàn ông kia là ai...
"Anh...anh làm gì ở đây vậy...?"
Trình Thiếu Phàm cau mày nhìn đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của Vân Hi, hắn không hiểu sao cứ hở một tí là người phụ nữ này lại khóc nức nở lên...chẳng lẽ cô ta lại yếu đuối như vậy sao...
"Người thì có một tí nhưng cô cũng lắm nước mắt thật đấy, lần nào cũng thấy khóc..."
Vân Hi vội vàng lau lau nước mắt khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Trình Thiếu Phàm, cô không thể khiến hắn ghét bỏ cô được...
"Khóc gì chứ...mà anh đi đâu thì đi đi, cứ mặc kệ tôi..."
Trình Thiếu Phàm lạnh nhạt ừ một tiếng liền lái xe đi mất, nhưng hắn chợt nhớ ra gì đó liền vòng xe trở lại phía Vân Hi...
"Tôi đói rồi, cô nhanh cái chân về nấu bữa trưa cho tôi đi..."
Trình Thiếu Phàm dùng chân đẩy cửa xe mở ra để Vân Hi ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh hắn, ánh mắt liền dừng lại trên bộ đồ cô đang mặc...không ngờ còn có thứ đẹp hơn màu hồng cánh sen kia.
"Này cô kia...ai làm cô khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trinh-cau-xin-buong-tha-toi/2812607/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.