Trình Thiếu Phàm không quan tâm mấy hành động chống cự nhỏ của Vân Hi vẫn tiếp về phía cô, hắn cố tình vòng tay ra sau ôm chặt lấy eo nhỏ của cô kéo về phía mình, tay còn lại đỡ sau gáy Vân Hi trực tiếp đặt một nụ hôn nhẹ xuống. Việc gì mình không thể giải quyết được bằng lời nói thì có thể giải quyết bằng nụ hôn mà...câu nói này hình như Tu Minh cũng từng nói với hắn. Rõ ràng lời của một kẻ trăng hoa thì không nên tin, vốn lúc đó Trình Thiếu Phàm cũng đã từng nghĩ như vậy cho đến ngày hôm nay...
Tuy nụ hôn của Trình Thiếu Phàm đến quá bất chợt khiến Vân Hi bị hoảng loạn định lùi về sau muốn trốn tránh nhưng cô không thể vì tay của hắn đang giữ chặt lấy eo cô. Hai tay của cô theo phản xạ đặt trên vai hắn muốn đẩy ra, nhưng do hôn lâu quá khiến cô mất sức nên chỉ đơn thuần là đặt tay lên vai hắn để chống đỡ cái thân thể sắp ngã thôi...
"Ưm...bỏ...ra...!"
Trình Thiếu Phàm buông Vân Hi ra liền thấy cô liên tục thở dốc khiến ngực phập phồng lên xuống thu hút ánh nhìn cửa hắn, nhưng hắn lại nhanh chóng lắc đầu xua đi cái ý nghĩa bậy bạ kia, một lần nữa lại ghé sát đầu vào bên tay cô thì thầm loại chuyện đáng xấu hổ...
"Tôi có cô rồi mà nên không cần cái thứ gì gọi là vợ tương lai đâu, dù sao cô cũng làm tôi vô cùng hài lòng ở phương diện đó nên tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm bất kì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trinh-cau-xin-buong-tha-toi/2812510/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.