Chương trước
Chương sau
Hai tách trà được đặt trên bàn, hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Thu Triết Ngạn lễ phép nói lời cảm ơn. Anh dựng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, nhưng không gian quá rộng, cho dù Trang Hãn Học có đang ở căn phòng nào đó trong ngôi biệt thự này, thì anh ngồi ở phòng khách cũng khó nghe thấy tiếng động.

Thu Triết Ngạn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng lòng anh rối bời.

Anh vốn là người cực kỳ nóng tính.

Bây giờ, ngay lúc này, anh muốn gặp Trang Hãn Học, muốn biết Trang Hãn Học có ổn không, muốn biết Trang Hãn Học thừa nhận hay lẩn tránh. Không, Trang Hãn Học chắc chắn sẽ không lẩn tránh, anh tin tưởng Trang Hãn Học.

Bây giờ cả mạng đều biết Trang Hãn Học come out, ông bà Trang không thể không biết, việc bị ép come out như vậy còn tệ hơn cả tệ. Ông bà Trang chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, sâu lười của anh chắc chắn đã bị nhốt lại, rồi bị mắng nhiếc, có khi còn bị đánh nữa. Đáng thương biết bao, anh nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng vô cùng.

Mà điều đó cũng khiến anh cảm thấy sợ, sợ rằng nếu không nắm chặt lấy thì người đó sẽ bị người ta cướp đi mất. Vốn dĩ Trang Hãn Học đã rất khó nắm bắt, anh có nắm cũng không thể giữ chặt, giờ còn có nhiều người muốn tranh giành với anh nữa.

Lần trước gặp mặt, Thu Triết Ngạn không rõ bà Trang có còn nhớ mình không, chỉ là người qua đường, chắc đã quên rồi nhỉ?

Thu Triết Ngạn cung kính đưa danh thiếp: “Chào cô, con là Thu Triết Ngạn. Con có thể gặp anh Hãn Học được không ạ?”

Bà Trang mặc bộ đầm thiết kế theo phong cách Trung Hoa, chất vải lụa, phong thái quý phái. Bà hơi đầy đặn, trông trẻ hơn tuổi thật khá nhiều. Đôi mắt bà vẫn sáng ngời, và đôi mắt sắc sảo ấy đang đánh giá Thu Triết Ngạn một cách không mấy thân thiện, trông giống như đang định giá một món hàng hơn là đang nhìn người.

Bà mỉm cười: “Cậu trai, nếu tôi không nhầm thì chúng ta đã gặp nhau một lần tại khách sạn cách đây một tuần, phải không?”

“Tôi nhớ ra rồi, Hàm Hàm còn giả vờ không quen cậu trước mặt tôi. Ha ha ha.”

Thu Triết Ngạn bắt đầu căng thẳng: “Lúc đó chỉ có thể giả vờ không quen cô, con xin lỗi. Thưa cô, lẽ ra con nên đến sớm hơn, bây giờ mới đến thăm, thật là thất lễ.”

Bà Trang nói: “Không sao, cả đời không đến càng tốt. Tôi không ngờ cậu lại dám chủ động đến đây. Được rồi, chủ động đến thăm thì thôi, nhưng cậu lại đến tay không. Đến tay không mà lại còn muốn đưa con trai tôi đi à?”

Thu Triết Ngạn thành tâm thành ý nói: “Thật sự xin lỗi cô, con vội vã đến đây, không kịp chuẩn bị quà. Lần sau con nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.” Anh không giàu có như nhà họ Trang, dù có mang quà gì đến, trong mắt người ta cũng là nghèo nàn, chi bằng đi tay không.

Bà Trang cười lạnh: “Lần sau? Lần sau nào? Tôi cho cậu vào chỉ là muốn xem thử người đàn ông khiến con trai tôi mê mẩn đến mức đòi cưới rốt cuộc là ai. Không ngờ chỉ là một thằng nhãi ranh nghèo kiết xác có chút nhan sắc, cậu dùng cái gì để dụ dỗ con trai tôi? Cậu cũng nên soi gương nhìn lại mình đi, dám tự xưng là bạn trai của Trang Hãn Học, chúng tôi hoàn toàn không thừa nhận cậu, hiểu chưa? Mấy trò hề trên mạng đó có phải do cậu làm không, cậu muốn xác định danh phận, biết con trai út của tôi ngốc nghếch lại có tiền, biết chúng tôi định để nó thừa kế tài sản, nên định lừa nó đi, như vậy tiền của nhà họ Trang sẽ là của cậu hết. Tôi nói sao nó lại đột nhiên ngoan ngoãn quay về, hóa ra là cậu xúi nó về nhà xin tiền, đúng không?”

Bà đắc ý, chuẩn bị tung chiêu, đánh gục lòng tự trọng và tự tin của thằng ranh này, cho nó biết nó không xứng đáng mơ tưởng đến con trai út của bà, giải quyết tận gốc mầm họa.

Thu Triết Ngạn thực sự càng lúc càng im lặng trước những lời nhạo báng của bà. Thực tế là sau hai câu đầu tiên, anh đã ngơ ngẩn như bị sét đánh.

Bà nói xong, Thu Triết Ngạn như vẫn chưa hoàn hồn.

Sau một lúc lâu, anh mới bừng tỉnh, ngơ ngác hỏi: “Cô, cô nói gì ạ?”

Bà Trang tiếp tục chế giễu: “Tôi nói cậu…”

Lời còn chưa nói xong, ánh mắt Thu Triết Ngạn đã sáng rực lên, anh không giấu được sự vui mừng, hỏi: “Cô nói con khiến anh Trang Hãn Học mê mẩn đến mức đòi cưới? Anh ấy nói với cô là muốn cưới con ạ? Thật sao???”

Bà Trang sững sờ, đầu óc bà trống rỗng, đột nhiên quên mất mình vừa định nói gì: “…?” Thằng ranh này bị sao đấy?

Thu Triết Ngạn vừa xót Trang Hãn Học, vừa cảm thấy vui mừng khôn xiết. Vậy mà Trang Hãn Học lại nói với ba mẹ là muốn cưới mình? Anh cảm thấy còn kích động hơn cả trúng độc đắc, tim đập loạn nhịp, hận không thể gặp Trang Hãn Học ngay bây giờ, ôm chặt hắn vào lòng.

Bà Trang cau mày: “Đầu cậu có vấn đề à? Cậu không hiểu ý của tôi hả? Phải để tôi nói thẳng ra mới chịu? Ý tôi là tôi không hoan nghênh cậu, nhà họ Trang không hoan nghênh cậu. Tôi sẽ không để Trang Hãn Học gặp cậu, bây giờ không được, sau này cũng không.”

Lúc này Thu Triết Ngạn mới bình tĩnh lại một chút, anh biết khoảng cách giữa mình và nhà họ Trang lớn đến mức nào, nhưng cảm giác tự tin và tự tôn kỳ lạ nào đó đang cuộn trào trong lòng anh, anh chẳng sợ gì cả, chỉ cần Trang Hãn Học không lùi bước, cho dù phải dùng mọi cách anh cũng sẽ đưa người ấy về.

Nhưng nếu có thể giải quyết trong hòa bình, thậm chí nhận được lời chúc phúc của ông bà Trang, thì càng tốt. Thu Triết Ngạn hỏi: “Vậy con phải làm sao mới được gặp anh Trang Hãn Học ạ? Phải làm sao để cô chú đồng ý cho con ở bên anh ấy?”

Bà Trang bị choáng ngợp trước người thanh niên này, nói anh ta cố tình gây rối thì biểu cảm của anh ta lại rất nghiêm túc, nói anh ta không phải thì mọi chiêu của bà như đánh vào bông, chẳng có tác dụng gì.

Bà Trang nghiêm mặt, đứng dậy, buông lời độc địa: “Cậu có không hiểu tiếng người không? Tôi bảo cậu từ bỏ đi, đừng mơ tưởng đến con trai tôi nữa. Nếu còn không hiểu thì ý tôi là – cút đi. Cút càng xa càng tốt.”

Thu Triết Ngạn đã từng mơ thấy cảnh tượng này, đại khái là đã diễn tập nhiều lần, nhưng khi trải qua thực tế, anh lại không thấy đáng sợ như trong mơ.

Hôm nay trước khi đến, anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị từ chối rồi.

Nhưng cũng xác định được một điều.

Thu Triết Ngạn đứng dậy, cúi đầu chào bà Trang một cách cung kính: “Cảm ơn cô. Con hiểu rồi.”

Mẹ của Trang Hãn Học bối rối: “Cậu hiểu cái gì?”

Bà đột nhiên cảm thấy, dường như có một khí thế vô hình tỏa ra từ Thu Triết Ngạn. Lưng anh thẳng tắp, ánh mắt không né tránh, đôi mắt trong trẻo, sáng ngời nhìn thẳng vào bà, không lùi bước, không chút e dè, tỏa ra ánh sáng sắc bén như thanh kiếm đã rút khỏi vỏ. Anh lạnh giọng nói: “Con hiểu là cô sẽ không đồng ý. Nên con từ bỏ việc cố gắng để cô đồng ý. Chắc cô sẽ không nói cho anh Trang Hãn Học biết con đã đến tìm anh ấy, có khi cô còn nói dối anh ấy là con đã từ bỏ anh ấy. Nhưng con hy vọng cô đừng làm vậy, dù có làm cũng vô ích thôi. Anh Trang Hãn Học hiểu con, anh ấy biết con yêu anh ấy, yêu đến mức cố chấp b3nh hoạn, con nhất định sẽ đưa anh ấy đi.”

“Hôm nay đã làm phiền cô rồi. Chào cô.”

Như một lời tuyên chiến.

Tuyên chiến xong, không cần ai đuổi, Thu Triết Ngạn ung dung rời đi.

Bà Trang như bị trấn áp, sau vài giây mới hoàn hồn, giận đỏ mặt. Bà nhìn chằm chằm bóng lưng của Thu Triết Ngạn, cảm thấy mình đã thua. Thật mất mặt, bà vậy mà lại bị một đứa con nít dọa nạt.

Thằng ranh con này là ai? Sao dám ngạo mạn trước mặt bà như thế? Gia đình nó là hoàng tộc gì à? Dám ngang ngược với bà?



Thu Triết Ngạn rời khỏi nhà họ Trang, về khách sạn.

Các hotsearch và tin tức về Trang Hãn Học trên mạng hiện tại đã bị gỡ bỏ gần hết – chuyện này không liên quan đến anh, mà là do công ty quan hệ công chúng được nhà họ Trang thuê làm.

Nhưng bộ phận pháp lý của họ vẫn chưa hành động, hình như còn đang đôi co với bên nền tảng, chưa tìm được kẻ tung tin đồn và người tiết lộ thông tin cá nhân, chỉ cảnh cáo một số tài khoản tung tin lớn.

Nhưng Thu Triết Ngạn cảm thấy nhất định có kẻ nào thù oán Trang Hãn Học đứng sau giật dây chuyện này.

Sao anh lại không phát hiện ra sớm hơn chứ?

Bây giờ nói gì cũng đã muộn, chuyện đã xảy ra rồi.

Thu Triết Ngạn đã có quyết định.

Anh gọi điện thoại cho Sở Tấn: “Chào anh Sở, anh từng nói muốn mua lại công ty của tôi, bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?”

“Cảm ơn anh đã quan tâm, giờ tôi ổn rồi.”

“Đúng vậy, hiện tại tình hình kinh tế công ty tôi rất tốt. Đã đạt được thỏa thuận huy động vốn, nhưng tôi nghĩ phía bên kia có lẽ không dám đắc tội với nhà họ Trang.”

“Tôi muốn bán công ty cho anh, anh trả giá bao nhiêu, tôi cũng đồng ý.”

Sở Tấn hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ mạo hiểm đắc tội với nhà họ Trang để giúp anh?”

Thu Triết Ngạn khẳng định: “Đối với anh, đó là một khoản đầu tư có lợi. Và xét về lâu dài, tôi nghĩ tôi đáng để đầu tư hơn nhà họ Trang.”

“Hơn nữa, tôi nghĩ anh là người sẵn sàng giúp đỡ người khác lúc khó khăn, anh là người tốt.”

Sở Tấn nói: “Tôi là người làm kinh doanh, không cần phải tâng bốc tôi như vậy, cũng đừng khẳng định tôi là người tốt.”

Thu Triết Ngạn: “Vậy tôi chỉ có thể cầu xin Sở Ngọc, cậu nhóc ngoan ngoãn nhất định sẽ sẵn lòng giúp anh Trang Hãn Học.”

Sở Tấn: “…”

Công ty mà anh đã bỏ bao công sức mới vực dậy, giờ chỉ vài câu nói đã bị bán đi, Thu Triết Ngạn không hề chớp mắt.

Mẹ nó chứ.

Bây giờ anh không cần gì cả, anh muốn dồn toàn bộ tâm sức, toàn bộ tinh thần vào việc giành lại Trang Hãn Học.

Thu Triết Ngạn mở máy tính.

Trên mặt anh không có một nụ cười, như một người máy vô cảm gõ bàn phím, càng điều tra nhiều, sắc mặt càng khó coi, đặc biệt là sau khi xem video giám sát hành lang bệnh viện bên ngoài phòng bệnh của ông Trang.

Ánh sáng xanh mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt anh, đáy mắt lạnh như băng.

Những kẻ bắt nạt Trang Hãn Học, từng người một, đều phải trả giá.

Trước đây anh không ngờ ác ý của con người lại có thể phát triển đến mức này. Hơn nữa, Trang Hãn Học không yêu cầu, nếu anh hành động, e sẽ làm hắn sợ. Nếu không thì anh đã giải quyết sạch sẽ từ lâu rồi.

Hơn một giờ sáng, Thu Triết Ngạn đăng nhập vào tài khoản livestream của Trang Hãn Học, mở phần mềm livestream và camera.

Mặc dù đã khuya, nhưng lượng người xem trong phòng livestream của Trang Hãn Học vẫn không giảm, bởi vì hôm nay đột nhiên lên top 1 hot search rồi lại đột ngột xóa sạch tin tức xấu trên toàn mạng nên thu hút đông đảo người hóng hớt.

Đột ngột mở livestream mà không báo trước, người hóng hớt sôi sục! Nhân vật chính xuất hiện rồi sao?!

Khuôn mặt Thu Triết Ngạn hiện ra trước ống kính, anh đeo cặp kính gọng vàng chống ánh sáng xanh, khi anh không cười, trông có phần giống kẻ trí thức bại hoại, mặt người dạ thú.

Anh tháo kính xuống.

Lượt xem livestream đột ngột tăng vọt.

Dàn bình luận điên cuồng tràn ngập màn hình:

[Đệch! Trai đẹp kìa!!!]

[Đẹp trai quá!!!!]

[Năng lương trai đẹp bùng nổ!!!!!]

[Anh đẹp trai này là ai!!!]

[Nghe nói chính chủ livestream? Người hóng hớt đã có mặt, không đến muộn chứ?]

[Tui so ảnh rồi, đây không phải Trang Hãn Học!]

[Chuyện gì đang xảy ra vậy??????]

Thu Triết Ngạn lúc này mới thong thả lên tiếng: “Xin chào mọi người, tôi là void.”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng như sấm sét giữa trời quang, phần bình luận tức thì bùng nổ đầy màn hình:



[Là anh V! Người thật! Người thật bây ơi!!!]

[Tôi xác nhận đây là void nha, tôi nghe giọng ảnh vô số lần rồi.]

[Má nó chứ, giọng gì mà nghe quyến rũ thế, lại còn đẹp trai nữa!!!]

[Trên đời này thật sự có top, lại còn là top trẻ đẹp như vậy, tại sao, ghen tị quá.]

[Anh gì ơi, em có thể, em làm được.]

[Bé bot nhà anh đâu rồi? Sao anh livestream có một mình vậy?]

[Anh Đậu đâu? Anh Đậu có ở bên anh không? Em muốn xem hai người livestream cùng nhau.]

[Em hào hứng quá, kích động quá, bắt kịp livestream rồi! Tiếp theo là chuyện gì đây??? Nói nhanh đi!!!]

Thu Triết Ngạn trực tiếp chỉ đích danh vài ID streamer mà anh điều tra được, nói ngắn gọn:

“Chắc bây giờ các vị đã nhận được email rồi, không sao, cứ xem từ từ. Mấy người thích bóc phốt người khác lắm mà? Bây giờ vui chưa? Trước đây tôi không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, nên đã bỏ qua cho mấy người.”

“Sâu lười luôn nói với tôi là người trong sạch sẽ tự khắc trong sạch, bảo tôi đừng tức giận quá. Vậy mà lại nói anh ấy lừa dối mọi người, nói tôi không tồn tại. Tôi không hiểu sao lại có người tin vào chuyện vô lý như vậy.”

“Thực ra tôi không thích phơi bày đời tư của mình như thế này, mặc dù việc yêu đàn ông là lựa chọn của tôi, người khác không có quyền can thiệp, nhưng không ai thích bị người khác bàn tán cả.”

“Bây giờ tôi rất tức giận.”

“Đã xem xong email chưa? Sợ chưa?”

“Tôi không cần lời xin lỗi hay phản bác chống chế nào cả, hy vọng mấy người tự giác xóa tài khoản. Cảm ơn.”

“Cho dù mấy người không xóa tài khoản, sau này cũng sẽ nhận được thư của luật sư và giấy triệu tập của tòa án thôi.”

Sau khi anh đã chỉ tên, các cư dân mạng “nhiệt tình” cũng sẽ tích cực theo dõi bóc phốt.

Thu Triết Ngạn liếc nhìn bình luận.

“Sợ rồi à? Tôi đã làm gì? Có làm gì đâu. Ha ha.”

“Không, việc này tách bạch ra, vụ hot search và tung tin không phải do họ mua đâu.”

“Tất nhiên là tôi biết ai mua rồi.”

Thu Triết Ngạn nhìn chằm chằm vào ống kính, mắt không chớp, trầm giọng u ám nói:

“Anh Trạch, không biết bây giờ anh có đang xem livestream không, nếu anh đang xem thì tôi khuyên anh mau chóng rời khỏi giường của bạn tình và về nhà gặp vợ anh đi.”

“Vợ anh và ba vợ anh đã nhận được video của anh, cô ấy vừa gọi điện thoại cho luật sư đấy.”

“À, đúng rồi, bạn tình của anh mấy hôm trước vừa đi xét nghiệm HIV. Tôi tốt bụng nhắc nhở anh chú ý một chút.”

“Tôi chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi.”

Bây giờ tâm trạng anh rất thoải mái, từ khi rời khỏi nhà họ Trang, anh đã chuẩn bị tinh thần liều chết.

Anh không có quyền không có thế, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nhưng anh không hề sợ hãi, con người sợ hãi là vì có nỗi lo về sau, anh thì không, nhà họ Trang có lợi hại đến đâu cũng không thể uy hiếp anh.

Lúc này, số người xem livestream đã đạt đến đỉnh điểm đáng sợ.

Thu Triết Ngạn đối mặt với hàng trăm hàng ngàn người, như thể muốn tan xương nát thịt, anh vô cùng, vô cùng tức giận nói:

“Ba mẹ của anh Trang Hãn Học không đồng ý cho tôi và anh ấy ở bên nhau, bây giờ anh ấy bị thương phải nằm viện. Đúng vậy, là do ba mẹ anh ấy đánh.”

“Tôi không hiểu sao thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chuyện phong kiến ngu muội như vậy.”

“Thưa cô chú, cô chú là ba mẹ của anh Trang Hãn Học, con rất muốn kính trọng cô chú.”

“Nhưng con không thể dung thứ cho bất kỳ ai làm tổn thương anh Trang Hãn Học. Anh ấy là người rất lạc quan và khoan dung, anh ấy là người tốt nhất trên đời, anh ấy chưa bao giờ oán trách ai. Nhưng con thì khác, con là kẻ hẹp hòi. Con nâng niu anh ấy trong lòng bàn tay, anh ấy bị trầy xước một chút con cũng đau lòng, con không hiểu tại sao cô chú lại nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy. Cô chú không thương anh ấy, con thương.”

“Con sẽ không nhượng bộ. Con sẽ đưa anh Trang Hãn Học trở về.”

– Hết chương 54 –

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thu bán công ty là vì cảm thấy đến lúc đấu đá nhau, ông bà Trang sẽ dùng công ty để uy hiếp anh, nên anh dứt khoát tự bán trước.

Không có d*c vọng thì sẽ kiên cường, vua cũng thua thằng liều. Ngay từ đầu thiết lập nhân vật của anh ấy đã được giới thiệu là một kẻ yêu điên cuồng mà.

Thực ra khi đang suy nghĩ về tình tiết này, bạn thân của tôi có đề nghị tôi cho công một thân phận ngầu lòi hơn, giàu có hơn, motip là như vậy. Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn muốn viết như bây giờ, tôi muốn viết câu chuyện về một chàng trai nghèo kiết xác cuồng yêu bất chấp tất cả để theo đuổi chàng trai nhà giàu lười biếng. Dù sao thì tôi cũng thấy vui rồi, tôi viết rất thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.