Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Trang Hãn Học, đều sững sờ.

Trang Hãn Học ngơ ngác nghĩ: Kỳ thật, mình come out thì come out, sao lại lỡ miệng nói muốn kết hôn chứ?

Trang Hãn Thần là người đầu tiên hoàn hồn, anh liếc nhìn đứa em trai với ánh mắt không đồng tình, thằng ngố này làm sao đấy? Không bàn bạc với anh một tiếng mà lại đột ngột come out? Dù sao thì bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp, hay có thể nói là rất tệ. Chuyện gì đây? Bỗng dưng thiểu năng à?

Trang Đình Đình khoanh tay trước ngực, mím chặt môi, cau mày. Chị không nói gì, chỉ thở dài. Trong lòng vẫn còn bực bội, chị liếc nhìn Trang Hãn Học, thầm mắng: Thằng ngố này thật là, chẳng bao giờ chịu suy nghĩ trước khi làm.

Giang Tu Văn thì mặt mày tái mét, cậu vừa hối hận vừa sợ hãi, cảm thấy đều tại mình không nói cho anh tư sớm hơn, mới dẫn đến tình cảnh đáng sợ này. Dù sao cậu cũng là người nhỏ tuổi nhất, bây giờ mọi chuyện rối tinh rối mù, cậu không biết phải làm sao, đầu óc trống rỗng.

Thằng bé Trang Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn cậu, rồi nhìn mẹ, nó trố mắt kinh ngạc: Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tự dưng cậu lại tự thú? Cậu dặn mình không được nói với ai mà? Tình huống gì thế này?

Mỗi người trong phòng đều có suy nghĩ riêng.

Trong khoảng nửa phút trôi qua, không ai lên tiếng.

Ông Trang bị sốc, chưa kịp phản ứng.

Mẹ của Trang Hãn Học đã lao đến trước mặt hắn, bà tức giận, giơ tay tát hắn, “chát” một tiếng giòn tan: “Con đang nói nhảm gì thế hả?!”

Trang Hãn Học bị đánh ngây người, tuy hắn cao to, mẹ gầy gò nhỏ bé không thể khiến hắn đau được, nhưng hắn vẫn cảm thấy chỗ bị đánh trên mặt nóng rát.

Trang Hãn Học ngơ ngác nói: “Con không nói nhảm, con nghiêm túc.”

Cái tát này giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, mọi người trong phòng lập tức nổ tung.

Trang Hãn Thần đứng gần nhất, thấy mẹ còn định đánh nữa, vội tiến lên ngăn cản: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nữa.”

Mẹ tức điên lên: “Con hỏi nó xem, nếu nó rút lại lời vừa nói thì mẹ không đánh nó nữa.”

Trang Hãn Học xoa mặt, tuy da mặt hắn dày, nhưng bị đánh mạnh như vậy vẫn hơi đau, hắn lắc đầu nói: “Con không nói dối, cũng không làm gì sai trái, sao mẹ đánh con?”

Anh hai can ngăn mẹ.

Chị ba qua kéo hắn: “Em im đi, đừng thêm dầu vào lửa nữa! Em có bị ngu không?”

Bên kia, màn hình hiển thị của thiết bị đặt trên đầu giường bệnh nhấp nháy, đường kẻ điện tâm đồ bắt đầu loạn nhịp.

Tiếng tít tít vang lên.

Giang Tu Văn muốn can ngăn, nhưng thấy tình hình ông Trang cũng không ổn, không biết nên xử lý bên nào trước, đi đi lại lại trong phòng.

Trang Hãn Thần nhíu mày nhìn cậu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đi gọi y tá đến đây.”

Giang Tu Văn như tìm được chỗ dựa, gật đầu lia lịa rồi chạy vụt ra ngoài.

Ông Trang ôm ngực thở hổn hển: “Cãi nhau cái gì, đừng cãi nữa, mấy người định chọc tức tôi tức chết ngay tại chỗ à?”

Ông Trang chỉ vào hắn: “Chính là anh đấy.”

Trang Hãn Học rất vô tội: “Con không có mà.”

Cuối cùng cũng tạm thời ngăn được cuộc cãi vã.

Bác sĩ và y tá vội vàng chạy đến.

Đám đông ồn ào bị đuổi ra ngoài.

Bên ngoài, cuộc cãi vã tiếp tục, Trang Hãn Học bị mẹ túm lấy đánh thêm vài cái, cũng không đau lắm. Chỉ là hắn đã lớn tuổi rồi mà còn bị mẹ đánh, quá mất mặt.

Anh hai can ngăn còn bị đánh trúng hai cái.

Mẹ gặng hỏi: “Còn dám quen bạn trai?! Còn muốn kết hôn với đàn ông! Con có bị bệnh không?”

Trang Hãn Học rụt cổ, oan ức lắm: “… Sao mẹ chỉ mắng con? Anh hai cũng kết hôn với đàn ông mà, mẹ đã chấp nhận anh hai rồi, tại sao con lại không được?”

Mẹ buột miệng: “Con so sánh với anh con được hả?”

Trang Hãn Học sững người, buồn bã nói: “Đúng, con không giống anh hai. Con làm gì cũng tệ, con vô dụng, mẹ cảm thấy con chỉ xứng đáng ở nhà sinh mấy đứa cháu cho mẹ, còn phải chia một đứa cho anh hai để nối dõi tông đường. Trong lòng mẹ, con chỉ có giá trị như vậy thôi.”

Trang Hãn Thần ngơ ngác: “Chia một đứa con cho anh? Anh nói muốn lúc nào? Nói vớ vẩn gì thế?”

Mẹ: “Vậy con nói xem con còn làm được gì?”

Trang Hãn Học thật sự không biết nói gì, đến cả muốn hiếu thảo hiến một quả thận cũng không được vì kết quả không phù hợp.

Giang Tu Văn không nhịn được, bèn chen lời: “Anh tư đừng như vậy, anh tốt lắm, ít nhất thì anh đã động viên em, còn động viên rất nhiều người, anh làm streamer rất giỏi mà…”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, mẹ càng tức: “Câm miệng! Chuyện nhà chúng tôi, đến lượt đứa con hoang như cậu lên tiếng à?”

Giang Tu Văn không dám hó hé nữa.

Trang Hạo Hiên càng không dám nói gì.

Trang Hãn Học không nhịn được phải lên tiếng: “Mẹ nói gì trước mặt trẻ con thế? Đừng nói những lời khó nghe như vậy.”



Mẹ đánh hắn bằng túi xách: “Làm streamer! Còn dám làm streamer! Thật là mất mặt! Giả điên giả dại lấy lòng thiên hạ, đó gọi là sự nghiệp hả? Giờ thì hay rồi, mặt mũi nhà họ Trang bị người ta giẫm đạp dưới chân rồi.”

Bên này đang đánh nhau thì luật sư đi ra, báo: “Ông Trang mời cả nhà vào.”

“Bà chủ, xin hãy bình tĩnh.”

Trang Hãn Học với dấu tay in hằn trên mặt quay trở vào, hắn có cảm giác khó chịu không rõ nguyên nhân, không chỉ không tránh né mà còn đứng hẳn ra trước mặt.

Trang Hãn Thần kéo hắn ra sau, Trang Hãn Học cứ như con lừa cứng đầu đối đầu với anh hai, nhất định phải đứng đó.

Ông Trang nói: “Thôi được rồi, tất cả ngồi xuống đi.”

Ông Trang vẫn ôm ngực, thở hổn hển, hỏi con trai lớn: “Hãn Thần, con đã biết chuyện của Hãn Học từ lâu rồi, phải không?”

Trang Hãn Thần im lặng gật đầu, anh nói: “Con về nước là vì chuyện này.”

Mẹ hỏi: “Để khuyên nó quay đầu là bờ?”

Trang Hãn Thần nói: “Để ủng hộ nó. Để nó không phải cô độc như con năm xưa.”

Hai vợ chồng ông bà Trang không nói nên lời: “…”

Ông Trang tức đến bật cười, cười rồi lại quay sang Trang Hãn Học, hỏi: “Anh làm việc gì cũng không có kế hoạch, trước đây tôi còn tưởng mình hiểu lầm anh, hóa ra chẳng lầm lẫn gì cả, anh thật sự trở thành đứa bán nam bán nữ rồi.”

“Còn nói dối tôi nữa.”

“Lại còn cố tình chọn đúng lúc này để nói với tôi. Anh không chọc tôi tức chết không thôi phải không?”

“Trang Hãn Học, anh giỏi lắm.”

Trang Hãn Học nói: “Con cũng không cố ý… Con vốn định nói với ba mẹ rồi, nhưng ai ngờ ba lại đổ bệnh, con đành hoãn lại, nhưng lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể không nói…”

Ông Trang hỏi: “Còn có thể có chuyện ngoài ý muốn gì nữa?”

Vợ ông khó chịu nói: “Ông thật sự muốn nghe à? Ông thật sự muốn nghe thì chúng ta gọi bác sĩ đến rồi hãy nói.”

Ông Trang kiên quyết hỏi: “Nói đi.”

Trang Hãn Học đành liều: “Tóm lại, bây giờ cả mạng đều biết con come out rồi.”

Điện tâm đồ hơi loạn nhịp một chút, nhưng nhanh chóng ổn định trở lại.

Ông Trang chỉ thẳng vào mũi hắn: “Sao anh cứ nhất quyết phải ở bên đàn ông? Không thấy ghê tởm à?”

Sắc mặt của hai người con trai lớn đều không tốt.

Ông Trang lấy lại chút lý trí, nhận ra mình đã lỡ lời: “Ở đây còn có trẻ con, Đình Đình, con đưa Hiên Hiên ra ngoài, không thể để nó nghe những chuyện bẩn thỉu này.”

Thằng bé Trang Hạo Hiên lúc này cũng không nhịn được nữa, nó siết chặt nắm tay, đứng dậy, nghiêm túc bày tỏ ý kiến của mình: “Thưa ông ngoại, con ủng hộ cậu. Con biết chuyện của cậu từ lâu rồi. Chú Tiểu Thu còn dạy con làm bài tập, chú ấy là một người rất tốt. Cậu cũng rất tốt. Ông không nên dùng những lời lẽ độc ác để xúc phạm cậu, cậu chỉ là thích đàn ông thôi mà, sao ông lại mắng nhiếc như vậy?”

Giang Tu Văn ngạc nhiên nhìn sang, sao đến cả học sinh tiểu học cũng biết?!

Ông Trang sững sờ: “Con biết cậu con quen với đàn ông à?”

Trang Hạo Hiên thẳng thắn thưa: “Con biết ạ.”

Sắc mặt ông Trang càng lúc càng lạnh, ông từ từ chuyển ánh mắt sang con gái: “… Con cũng biết?”

Trang Đình Đình sau một lúc mới gật đầu.

Giang Tu Văn càng ngạc nhiên hơn.

Cậu chợt hiểu ra, vừa rồi chị ba cũng muốn nhắc nhở anh tư, kết quả lại bị cậu cắt ngang.

Giang Tu Văn còn nhỏ tuổi, có điều gì cũng hiện rõ trên mặt, không giỏi che giấu lắm.

Ông Trang liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ông cảm thấy chuyện này quá vô lý, chất vấn cậu: “Tu Văn, đừng nói với ba là con cũng biết.”

Giang Tu Văn như bị ánh mắt sắc bén của ông đóng đinh tại chỗ, cậu cúi đầu, cuối cùng nói: “Con… con… con biết ạ.”

Mọi người nhìn nhau.

Mặc dù bây giờ cả nước đều biết rồi, nhưng họ vẫn cảm thấy buồn cười, hóa ra tất cả mọi người ở đây ngoại trừ ông già, ai cũng biết.

Thằng bé Trang Hạo Hiên lúc này hơi thấy hoài nghi cuộc sống, cậu đã nói với nó đây là bí mật giữa hai người đàn ông mà? Hóa ra ai cũng biết.

Trang Hãn Thần gõ vào đầu Trang Hãn Học: “Cái miệng rộng của chú, sao chú lại nói chuyện của mình lung tung vậy?”

Trang Hãn Học xoa đầu: “Em không có nói lung tung… Lúc trước em come out trên mạng là tai nạn mà? Hơn nữa em còn dùng nick ảo, ai ngờ nick ảo lại bị người ta bóc ra. Chết tiệt thật.”

Trang Hãn Thần: “Chỉ có mỗi chú là gay mà còn muốn rêu rao khắp nơi!”

Trang Hãn Học ấm ức: “Anh đã nói sẽ ủng hộ em mà? Sao lại mắng em chứ?”

Trang Hạo Hiên không hiểu lắm tình hình hiện tại, nó giơ tay nói: “Cậu, con ủng hộ cậu.”

Giang Tu Văn tiếp lời: “Anh tư, em cũng ủng hộ anh.”



Trang Đình Đình che mặt, không nói gì, không đành lòng nhìn nữa.

Má bên kia không bị tát của Trang Hãn Học cũng đỏ bừng do kích động, hắn vui vẻ nói: “Cảm ơn Hiên Hiên, cảm ơn Tiểu Văn.”

Mẹ lại bị hắn chọc tức: “Cảm ơn cái đầu con! Cảm ơn…”

Trang Hãn Thần vội vàng kéo bà lại.

“Đồ con bất hiếu!”

“Thần Thần con đừng kéo mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc này, phải cho nó sáng mắt ra.”

“Rốt cuộc tại sao anh hai được phép làm gay mà con lại không được?”

“Mẹ nói không được là không được! Con còn dám cãi lời mẹ! Bây giờ mẹ đánh gãy chân con, xem con còn dám không! Con thấy anh con thích đàn ông hay ho nên cũng bắt chước hả?”

Trang Hãn Học thấy tình hình không ổn, vội chạy ra ngoài: “Con không có!”

“Con thật sự thích Tiểu Thu!”

“Con thấy chuyện này chưa chắc đã là lỗi của con, nhà mình hai đứa con trai đều thích đàn ông, con thấy ba cũng không thể đổ hết lỗi cho hai anh em con, ba cũng phải suy nghĩ xem, DNA của ba có vấn đề gì không, không thể nào con với anh hai đều đột nhiên biến đổi xu hướng tính dục chứ?”

“Con… con không cần tiền, con chỉ nói với ba mẹ một tiếng, con đi đây.”

Mẹ nhảy dựng lên đánh hắn: “Con dám chạy thử xem!”

Chị ba đuổi theo ra ngoài.

Máy điện tâm đồ lại bắt đầu kêu tít tít.

Trang Hãn Thần thật sự đau đầu, nói với Giang Tu Văn: “Nhanh đi gọi y tá, bác sĩ đến đây.”

Trang Hãn Học nói chạy là chạy thật.

Mẹ đuổi theo đánh hắn.

Trang Hãn Thần nói với Tô Tần Khải Minh: “Anh ra ngoài xem sao.”

Trang Hãn Thần đang xử lý chuyện của ba, còn chưa xong, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Anh bèn ra xem, phát hiện Trang Hãn Học bị ngã ở cầu thang.

Tô Tần Khải Minh nói: “… Vừa nãy mẹ em đuổi theo Hãn Học, bị trượt chân, Hãn Học đẩy mẹ về còn bản thân lại bị ngã.”

Trang Hãn Thần: “…”

May là đang ở bệnh viện.

Đưa đi khám bác sĩ thôi.

Tốt quá.

Gãy một chân rồi

6 giờ chiều.

Hoàng hôn buông xuống.

Thu Triết Ngạn ngồi chuyến tàu cao tốc gần nhất có thể mua được vé, không có ghế ngồi, anh đứng suốt ba tiếng đồng hồ.

Anh không thấy mệt mà chỉ thấy lòng như lửa đốt.

Thu Triết Ngạn cúi đầu nhìn điện thoại.

Tin nhắn mới nhất mà Trang Hãn Học trả lời anh dừng lại ở 10:25 sáng:

[Vừa rồi có việc nên không thấy.]

[Em đừng sợ, tôi vẫn còn sống.]

[Bây giờ tôi đang come out với ba mẹ, nói xong sẽ quay về tìm em.]

Sau đó anh nhắn thêm, nhưng không nhận được hồi âm nào.

Anh gọi điện thoại, lúc đầu không có ai nghe máy, sau đó là tắt máy luôn.

Thu Triết Ngạn chỉnh trang lại diện mạo trong nhà vệ sinh ở ga tàu, chuẩn bị trực tiếp đến nhà Trang Hãn Học.

Chẳng mấy chốc đã đến khu nhà họ Trang, khách bên ngoài không thể tùy tiện vào, nhưng anh có ngoại hình thư sinh, lại lịch sự, nên nhờ bảo vệ gọi điện thoại đến nhà họ Trang, nhà họ Trang sẽ cho anh vào.

Điện thoại được kết nối, một người phụ nữ có tuổi nghe máy.

Thu Triết Ngạn nói thẳng: “Chào cô, con là bạn trai của Trang Hãn Học ạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.