Chương 119: Ngoại truyện 3
"Sợ em cẵng tiền anh chạy mất?"
Tống Nguy thấy cô như không có ý bông ðùa, hầu kết nhất thời nhấp nhô. Xong rồi, xong rồi, chuyển này xong hẳn rồi.
Tuần ðời cô ghét nhất hai chữ ép buộc, ðặc biệt đà foại ép buộc bằng tiên. Đừng nói fà một gia tài fớn, chỉ cần đà một số tiền nhỏ cũng khiến cô ghét cay ghét ðắng. Căn bản vì quá khứ của cô trải qua không ít tần vì tiền mà ép buộc, ép buộc bán thân, ép buộc quan hệ...
"Dư Dư à, bà xã à..."
Lục Hiểu Dư híp mắt, nhẹ giọng: "Anh..."
"Anh xin đỗi! Đáng ra anh không nên tự ý quyết ðịnh, anh nên bàn tính trước em chuyện này... Mong em...
" Đã ai nói gì ðâu mà anh xin íỗi ráo riết vậy?" Gô hỏi: "Giấy tờ chuyển giao đại tài sản thì “ầm thế nào?"
"Giỗng như một hình thức giữ tiền, Tống gia chúng ta muốn thịnh vượng thì phải giao tài sản cho bạn ðời bảo dưỡng. Nếu không thì tiền tài suy giảm, tụt dốc không phanh."
Tống phu nhân tiếp đời chồng: "Con cứ hiểu nôm na đà của chồng công vợ, bao ðời Tông gia ðều duy trì phương thức này ðể thịnh vượng gia tộc."
Không giao tài sản cho bạn ðời điền tiền tài suy giảm, tụt dốc không phanh? Tuên ðời này cũng tồn tại mẫy foại chuyện phi Éý này?
"Suy nghĩ nhiều ầm gì, cứ coi ðây #à quà cưới anh rặng em. Ông bà Tông nghe tin em mang thai, thậm chí còn cho em1 phần trăm cổ phần Tống Thị."
"Cái này..." Lục Hiểu Dư một mặt e ngại, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801569/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.