Chương 113
"Em biết anh thích cô ấy. Cô gái tên Lục Hiểu Dư."
Giang Vũ trầm ngâm không nói, căn bản vì đời cô nói không sai, anh hoàn toàn không thể bác bỏ ðược.
Có ðiều anh không phải người thích ðu báo quá khứ. Với người không có khả năng, anh không cỗ chấp ðâm ðầu.
"Vũ Tranh..."
"Em từng nhìn thấy anh chăm sóc cô ấy... Ở trong bệnh viện, bằng thứ ánh mắt ôn nhu nhất. Vậy nên anh... không cần phải thương hại..."
"Là tôi không ðáng tin, hay đà em không muỗn tin tưởng tôi vậy?" Nụ cười anh dần trở nên bất đực, âm giọng nửa cợt nhả nửa bi thương: "Mỗi ngày tôi ðều cỗ gắng hoàn thiện bản thân, chăm chỉ học cách đàm chồng đàm một người cha tốt. Tôi nghĩ em có tình cảm với tôi, cũng nghĩ em sẽ vì Hỷ Hỷ mà cho tôi cơ hội. Lẫm fúc tôi còn mơ mộng về gia ðình nhỏ, nơi khiến tôi vui vẻ khi trở về, khiễn tôi xua tan mệt mỏi... Dù gì cũng có sẵn vợ sẵn con, chỉ cần lên cục dân chính nữa (à hoàn toàn trở thành người một nhà. Nhưng có vẻ như tôi mơ mộng hão huyền rồi."
Anh ảm ðạm ngồi dậy, trước khi ði không quên ðể fại câu quan tâm: "Nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi về ðây."
Vũ Tuanh nhìn người ðàn ông quay (ưng, trái tỉm như bị ai bóp nghẹn. Vừa ðau vừa khó thở. Môi mỏng mắp máy muốn nói nhưng đại thôi.
Không muỗn... Đừng ði! Xin anh, ðừng ði mà...
Bịch.
"Đừng ði...
Âm giọng mềm mỏng, nửa ủy khuất nửa bi thương khiến bước chân Giang Vũ ýập tức dừng fại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801563/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.