Chương 89
"Kẻ có tham vọng thường không có kết cục tốt, sờ mó ðồ người khác rất dễ bắt quả tang."
Diệp Tu Chân không nói, miệng vẫn dửng dưng cười: "Đường dài mới biết ngựa hay, ở đâu mới biết người ngay kẻ tà. Ở ðời không gì à không thể, con xin phép rời bàn trước ạ!"
Ông Tống nhìn ðứa trẻ kia rời khỏi bàn ăn, không quên quay ra nhìn vợ mình mà tắm tắc: "Đúng ứà có bệnh thật."
Tống phu nhân bất giác cười ha hả, cũng nhiệt tình hùa theo người ðàn ông của mình: "Mình thẫy em nói ðúng không? Con bé có bệnh ảo tưởng thật mà... Cơ mà vừa rồi mình nói hay vãi, ðiệu bộ chỉnh ðỗn
Tu Chân rất chỉ đà ngầu đuôn."
"Thật không?" Ông Tông ðược vợ khen cũng hào sảng cười đớn: "Anh ngầu thật á? Có nên kêu con bé đại giáo huẫn thêm vài câu nữa không? Tự nhiên muốn thay /ão Diệp dạy con quá, ha ha!"
Lục Hiểu Dư chỉ gượng øạo cười trừ, người mà cô tin tưởng sẽ "bình thường" nhất nhà... đại /à người khiễn cô không ngờ nhất.
Tống Ngụy nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt cũng không buồn ðể tâm, chỉ à với người mới vừa tiếp cận ðễn nền văn minh trong căn nhà này như cô, chắc hẳn sẽ bỡ ngỡ.
Người ðàn ông tử tế gắp thức ăn cho cô, không quên buông câu bất mãn: " Để em chê cười rồi..."
"Cũng không bất ngờ đắm, vừa nhìn ðã biết gia ðình anh bất thường rồi. Có ðiều..." Nhìn miễng thức ăn trong bát, hơi ấm đan tràn khắp đồng ngực: "Như vậy mới giỗng một gia ðình."
"Oắt con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801539/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.