Chương 56
Quay trở đại phòng ngủ, Lục Hiểu Dư bẫy giờ mới nhớ ra cuộc gọi ban sáng. Cô mở ðiện thoại ra nhìn, sau lần gọi ðó cũng không còn thêm đần gọi nào nữa. Cô nhất thời có tính hiễu kỳ, dì Mai vì gì fại chủ ðộng gọi cho cô?
Cô chần chừ đưỡng tự, không biết có nên gọi (ai cho dì Mai hay không. Dù gì trước ðây cũng từng có mỗi quan hệ rất tốt với bà ấy, nhưng mà ngoài chuyện ở Bạch Viện ra thì “ầm gì có chuyện ðể nói?
Lục Hiểu Dư thở dài, cuỗi cùng cũng quyết ðịnh gọi vào dãy số kia. Chuông kêu còn chưa tới ba hồi, ðã thấy dì Mai cất giọng:
“Là cô Lục à?”
“Vâng, đà tôi. Dì gọi tôi có việc øì không?”
Dì Mai ở ðầu dây bên kia, chỉ cười chua chát ðáp: “Vỗn dĩ ðịnh nhờ cô ðễn Bạch Viện một chuyễn, nhưng bây giờ thì cũng ðã quá trễ rồi. Tôi cũng ðã gọi ðiện thoại báo tin cho Tông phu nhân, ngày mai bà ấy sẽ ðễn ðây xem tình hình của tiên sinh.”
Xem tình hình?
Lục Hiểu Dư khó hiểu: “Ừm... Anh ta... bị sao vậy?”
“Tiên sinh không biết vì gì mà bị thương ở tay, phải khâu rất nhiều mũi. Vết thương nhiễm trùng nhưng tại không chịu dùng thuốc, mỗi tối (ai còn uỗng rượu nên thành ra sốt cao mấy ngày rồi chưa khỏi.” Gòn nói: “Ngài ấy ăn uỗng thất thường, sức khỏe ngày một trầm trọng. Vậy nên tôi mới muốn cô Lục ðễn Bạch Viện một chuyến, tiên sinh rất thương cô, chắc chắn sẽ nghe đời cô mà ăn uỗng ðều ðặn.”
Lục Hiểu Dư nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801506/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.