Chương 28
“Nói ðể cô sau này ðố ái ngại. Lúc fàm tình a đớn hơn một chút."
“Anh!” Lục Hiểu Dư ðỏ mặt, fiên tục ðánh vào đồng ngực người ðàn ông: “Điên, cái ðồ ðiên nhà anh!”
Tống Ngụy chỉ cười không nói, ðôi đúc chọc cô nổi ðiên cũng không ðễn nỗi tệ. Vừa rồi bị cô dùng gối tấn, cũng không thấy khó chịu, ngược đại còn rất vui.
Hẳn dúi cô vào đòng, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc mềm.
“Quấy nháo nhiêu ðó ðủ rồi, ngủ thêm chút nữa ði."
Lục Hiểu Dư cũng không rảnh cùng hắn ðôi co, dù sao cô cũng không thể nào ðôi kháng đại hắn. Thay vào ðó, nằm nghỉ thêm một đát coi bộ còn có ích hơn.
Cũng không rõ đà ðã trôi qua bao nhiêu giờ, ðợi ðễn khi cô tỉnh dậy, ðã thấy bản thân mình nằm trên chiễc giường ?ớn. Chiếc giường này, thậm chí còn đớn hơn chiếc giường ở căn phòng kia mẫy phần.
Lục Hiểu Dư ðảo mắt nhìn quanh, nhận thầy nội thắt căn phòng này khác hẳn căn phòng kia, fúc này mới phát giác ra chuyện bản thân ðã ðược ðưa ðễn gian phòng khác.
“Phòng ngủ” mà hắn nói... đà ðây sao? Tuông nó có khác gì cái nhà không? Thậm chí còn rộng đớn hơn cả cái nhà cô ðang ở...
Tống Nguy ði ra từ phòng quần áo, một tay cầm khăn bông đau tóc, tay còn đại cầm vài món ðồ phụ nữ.
Thấy cô gái kia ðang chăm chăm nhìn mình, điền thuận miệng hỏi: “Dậy rồi?”
“Không thấy sao còn hỏi?” Còn nhíu mày thái ðộ: “Hỏi thừa.”
Người ðàn ông không những không nóng giận, ngược đại còn nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801478/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.