Kết thúc buổi trao giải, Lục Hiểu Dư mệt mỏi ngồi vào xe công ty. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi lễ trao giải thưởng lớn, đúng là cái gì càng lớn càng có nhiều áp lực.
Giang Vũ thấy cô sớm đã yên vị trong xe, cũng cố gắng vẫy tay chào tạm biệt người hâm mộ rồi lẻn ra cửa sau. Đợi mọi sự êm xuôi, mới chạy vào trong xe với cô.
Thấy cô gái kia không chút động tĩnh, đành nhẹ giọng hỏi han: “Dư Dư, em mệt sao?”
Lục Hiểu Dư không buồn mở mắt ra nhìn, chỉ gật đầu đáp lại: “Ừm, mệt…”
Giang Vũ chỉ cười không nói. Anh lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, đem nó hướng về phía cô: “Tặng em.”
“…” Lục Hiểu Dư chậm rãi mở mắt, nhìn hộp quà nhỏ trước mặt. Không khỏi khó hiểu: “Sao lại tặng em?”
“Quà mừng em nhận giải thưởng lớn đầu tiên trong sự nghiệp.”
“Cái này…” Cô ái ngại nhìn người kia: “Em không nhận nổi.”
Giang Vũ cũng sớm không còn lạ lẫm gì với tính cách cô, anh mở hộp lấy chiếc vòng tay ra. Không nói không rằng liền trực tiếp đeo vào tay cô gái nhỏ: “Dù gì cũng đã mua rồi, em không nhận anh cũng không biết phải làm gì. Đem bỏ thì phí lắm.”
“Vậy thì sau này đừng có mua.” Cô nhìn anh: “Bây giờ địa vị của anh trong giới giải trí không nhỏ, nên hạn chế bắt chuyện với em đi. Tránh thị phi không đáng có, em không muốn liên lụy anh.”
“Liên lụy cái gì? Ngốc quá.” Anh cốc nhẹ lên đầu cô một cái, khẽ cười: “Ở đây còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801458/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.