Lục Hiểu Dư bần thần rời khỏi bệnh viện, trên tay cầm theo vài đơn thuốc cùng tấm hình chụp lúc siêu âm. Hai ngày, cô chỉ có thể ở cùng với bảo bối của mình vỏn vẹn đúng hai ngày.
Lệ nóng lại bất giác tuôn tràn ra khóe mắt, cô đưa tay ướm lên bụng. Bất lực: “Tiểu bảo bối, mẹ xin lỗi…”
Buổi tối, sau khi dùng xong bát cháo nóng, Lục Hiểu Dư định bụng dùng thuốc giảm đau. Nhưng vừa mới bước được vài bước, cơn đau lại bắt đầu lộng hành.
Cô mặt nhăn mày nhó, loạng choạng đi lấy thuốc uống vào. Đúng với những gì mà bác sĩ đã nói ban sáng, cơn đau chỉ có hơn chứ không có giảm. Thuốc chỉ có thể hỗ trợ được phần nào, tác dụng vừa hết liền bộc phát đến đáng sợ.
Mãi một lúc lâu sau, khi cơn đau được thuốc làm dịu lại, cô mới dám đứng dậy đi vào trong phòng. Quả thật là rất đau, cô thật sự cũng không hiểu bản thân mình vì gì lại phải gánh gồng chịu đựng.
Lẽ nào đây chính là thứ tình mẫu tử mà người đời vẫn thường hay nói đến? Mọi chuyện vẫn đều đặn không đổi. Hết thuốc, cơn đau liền quay trở về nguyên dạng. Vùng kín vẫn đều đặn rỉ máu sẫm màu.
Hôm nay là ngày cuối cùng, Lục Hiểu Dư đứng trú mưa dưới mái hiên một cửa tiệm đồ cổ. Nhìn cơn mưa ngày một nặng hạt, lòng cô cũng dần một nặng nề.
“…” Cô tựa vào thành tường, hai tay ôm chặt lấy bụng. Rõ ràng là cô vừa mới uống thuốc giảm đau cách đây không lâu, lý nào lại phai thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801457/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.