Sau một đêm hoan ái kịch liệt, Lục Hiểu Dư tỉnh dậy trong trạng thái đất trời rung chuyển. Hôm qua cô còn tưởng bản thân mình chết đến nơi rồi. Thế ra vẫn còn sống.
“Tỉnh rồi?”
“…” Sống lưng cô lạnh toát, chầm chậm nâng mắt lên nhìn người kia. Thấy hắn đang ảm đạm nhìn mình, cô chỉ biết gật đầu đáp lại: “Vâng…”
Tống Ngụy chỉnh trang lại cà vạt, trên mặt vẫn tĩnh lặng như tờ. Đêm qua sau khi cô gái kia bất tỉnh, hắn thậm chí còn điên cuồng giã nát cái miệng nhỏ của cô. Ngẫm lại thì cũng thấy bản thân có vài phần tội lỗi, đành móc bóp ra đưa cô gái kia một xấp tiền mặt cùng một tờ chi phiếu.
“Tiền công đêm qua.”
“…” Lục Hiểu Dư nhìn xấp tiền trước mặt, bụng dưới càng thêm phần quặn thắt. Cô ôm chặt lấy bụng mình, yếu ớt nhả ra ba chữ: “Tôi không cần.”
“Cần hay không tùy cô.” Còn nói thêm: “Tối qua tôi không mang bao, chuyện gì nên làm cô tự mình hiểu biết. Đừng để tôi biết cô mang thai con tôi.”
“Ngài yên tâm, tôi cũng không mong bản thân mình mang thai con của ngài.”
Mắt ưng thoáng híp lại, sau lại hài lòng nhướng môi cười lạnh: “Biết điều là tốt. Lần sau gặp lại đừng để tôi thấy bộ mặt khóc lóc của cô. Rất tởm.”
“…”
Lục Hiểu Dư không nói, hai tay càng lúc càng siết chặt lấy bụng mình. Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cô mới buông lỏng cơ thể.
Nằm một lúc lâu trên giường, Lục Hiểu Dư mới bắt đầu bung chăn rời khỏi. Một tay cô ôm bụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801454/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.