Tô Sa biết lộ rồi, nên nhìn chằm chằm vào trong.
Ngô Quân Như nhìn con gái, rồi nhìn Tinh Kính Đằng. Nhìn kĩ thì thấy, Tu Kiệt giống đối phương thật.
- Ổ, thú vị rồi đây.
Vốn nghĩ bà sẽ phẫn nộ kinh ngạc lắm, nhưng giờ lại dửng dưng khiến Tinh Kính Đằng không khỏi bất ngờ.
Vậy ý cậu tới đây là gì? Chỉ để nói mình là bố của thằng cháu ngoại tôi thôi à.Cháu ngoại của phu nhân gọi cho bố nó bảo nó muốn mẹ về.Ngô Quân Như cười như không cười.
- Cậu biết mẹ của con mình đã làm ra cái trò trống gì không? Chính là bất hiếu đó.
Ngoài trời đã có vài hạt mưa. Mưa đêm thường sẽ lạnh và buốt.
Tinh Kính Đằng nhìn Tô Sa dưới làn mưa đang dần nặng hạt, lại mỉm cười chiêm ngưỡng.
- Rất đẹp.
Nhìn người khác khổ sở mà anh lại thấy cô rất đẹp. Ít ra thì giờ cô rất ngoan ngoãn biết điều, không giống lúc sửng cổ khi bên anh.
- Tôi biết rồi. Nhưng mọi thứ sẽ không thay đổi.
Bà đứng lên, đi về phòng tỏ ý tiễn khách, vẫn ném về sau một câu.
- Tô gia không cần người con rể như cậu. Cháu tôi không cần bố đã sống rất tốt!
Tinh Kính Đằng đứng lên rồi cúi đầu chào.
"Con rể?"
Anh nheo mắt nhìn ra ngoài, lúc này Châu Thâm đã cầm ô đứng che cho Tô Sa. Cô ngẩng đầu lên nhìn thân tín, ánh mắt tỏ vẻ biết ơn.
Tinh Kính Đằng bắt trọn khoảnh khắc này, lòng nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-soi-cua-to-sa/3702291/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.