Tới tối muộn Tô Sa vẫn quỳ đó. 4 em trai không dám bén mảng tới phòng mẹ mình, vì họ biết giờ mà nói một lời
chac an them tran don nนa.
Miêu Miêu buồn rầu đem cho chị chồng một chiếc nệm êm để quỳ cho đỡ đau đầu gối. Cô coi đây không phải chị chồng, mà hơn cả chị ruột.
Tô Sa yếu ớt mỉm cười :
- Cảm ơn em!
Tô Tu Kiệt không thấy mẹ về, chạy tới chỗ các cậu nhưng cũng không thấy ai, thế là lại chạy tới chỗ bà ngoại.
Nhìn mẹ quỳ dưới sân, cậu bé hồn nhiên gọi lớn:
- Mẹ ơi mẹ đang làm gì đấy?
Tô Sa giật mình quay lại:
- Con tới đây làm gì?
Tu Kiệt vừa chạy vừa nói rất hớn hở:
- Con đương nhiên tìm mẹ rồi.
Đến khi lại gần, cậu bé ôm chẩm lấy mẹ mình, lại thắc mắc.
Mẹ ngồi đây lạnh lắm. Mẹ về ngủ với con đi.Bà ngoại chưa cho phép thì mẹ chưa về được. Con về ôm gấu ngủ đi, mẹ về sau.Tô Tu Kiệt chạy òa vào nhà:
- Bà ngoại ơi, bà ngoại ơi.
Ngô Quân Như dĩ nhiên nghe thấy, nhưng bà sai người làm:
- Đưa thằng nhỏ về đi, thật là nhức đầu.
Tô Tu Kiệt được bế về, cậu nhóc lục lọi túi xách của mẹ rồi ấn ấn gọi. Do Tô Sa đã thao tác vài lần nên cậu bé đã ghi nhớ.
- Bố ơi.
Tinh Kính Đằng ngạc nhiên khi nghe con ỉu xìu gọi mình.
Ừ, Tu Kiệt lại nhớ bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-soi-cua-to-sa/3702290/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.