Tô Tu Kiệt về nhà thì cứ mè nheo đòi mẹ gọi cho bố. Tô Sa dứt khoát từ chối, đến lần thứ 3 cô cũng xuống nước.
Mò mẫm điện thoại bỏ chặn số, Tô Sa cảm giác mặt dầy hẳn ra khi phải gọi cho kẻ mình không ưa.
Thế nào, nhớ quá hả?Anh bị tự luyến à. Là Tu Kiệt đòi.Bố oiiii.Nhóc con hớn hở cầm điện thoại rồi tíu tít.
Bố ơi bố đến đây đi.Bố không thể tới đó được. Nhưng con có thể tới nhà bố.Con thích bố và mẹ ở đây cơ.Tô Sa nhíu mày nhắc nhở.
- Nói xong chưa trả máy mẹ đi.
Tu Kiet iu xiu nhin To Sa roi noi co them cau nนa.
Bố có nhớ con không?Có, nhớ cả hai mẹ con.Tô Sa không muốn con áp điện thoại vào sát tai, lại muốn giám sát sợ Tinh Kính Đằng nói linh tinh với con trai nên đã mở loa ngoài. Nghe được câu ấy bất giác bĩu môi nhưng rõ ràng có ý cười.
Thế có nhớ bố không?Hai mẹ con nhớ bố ạ.Tinh Kính Đằng ở bên kia cũng bất giác cong môi cười.
Tô Sa giấy nảy lên phản bác:
- Mẹ không nhé. Nhớ nhung gì!
Tu Kiệt nhăn nhó quay sang nói:
- Bố nghe thấy là bố buồn đấy ạ.
Tinh Kính Đằng nghe được hội thoại của hai người kia, lòng trào lên ấm áp. Đáng yêu quá.
Nếu cô ấy là vợ anh......
Tô Sa dặn con không được nhắc tới bố với ai, cô sợ mọi người biết được. Giấu được bao lâu hay bấy lâu.
*-*-*
Ở căn hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-soi-cua-to-sa/3702284/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.