Tinh Kính Đằng lôi Tô Sa về căn phòng hôm trước:
0 day, em khong the mang con toi di dau duc nua.Con mẹ nó, Tinh Kính Đằng, anh dám giam giữ tôi. Thả tôi ra, thả tôi ra tên khốn nạn kia.Anh đứng sau cửa, mặc cho Tô Sa đạp cửa gào hét thì Tinh Kinh Đằng lại ung dung nói.
- Không có duyên làm sao ta gặp gỡ. Nếu đủ duyên đủ phận sẽ nương tựa vào nhau. Còn có duyên mà chưa có phận dù có thương nhau đến mấy cũng không thể nương tựa vào nhau. Nhưng dù có duyên hay không có duyên, ta đi được với nhau đoạn nào thì hay đoạn đó. Bởi có nhân duyên ta mới gặp lại, còn có cả một đứa con máu mủ ruột thịt. Em thật sự không muốn thử nương tựa vào tôi một chút à?
Tô Sa nghe vậy thì im lặng hẳn.
Anh đứng đợi cô trả lời, nhưng một lúc vẫn không có, lại lên lầu khác, nhìn vào trong thấy con trai vẫn đang ngủ ngon lành.
Tô Sa ở phòng ngó quanh, cửa ra ban công cũng bị khóa rồi, túi xách và hành lý của cô cũng bị lấy mất. Cô hoàn toàn vô vọng ngồi thụp trên giường.
Mãi tới gần bữa trưa, Tô Sa mới thấy người bảo mẫu kia mở cửa:
- Cô Tô, mời cô xuống ăn cơm. Cậu bé vừa hỏi cô đó.
Tô Sa ngay lập tức bật dậy phi ra ngoài, từ trên lầu nhìn xuống thấy Tinh Kính Đằng đang vác Tu Kiệt trên vai, thằng nhóc thì cười tít mắt hò hét.
- Bố ơi con thích lắm!
Cô kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-soi-cua-to-sa/3702273/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.