"Này! Mạc Đình cậu có thể thành tâm đón khách một chút được không?" David bực dọc nói. Làm gì có kiểu khách tới nhà mà mặc kệ rồi đi vào không nói câu nào như vậy chứ.
"Còn đợi tôi bê cậu vào chắc?" Hoắc Mạc Đình không dừng bước vừa đi vừa nói.
"Dù sao cậu cũng phải nói một tiếng chứ! Cái tên lạnh lùng này!" David thật muốn phát khùng.
"Cậu còn nói nữa thì đừng hòng vào cửa" Hoắc Mạc Đình đã quen với sự lải nhải không ngừng của David.
"Cái tên này!"
"Hai người được rồi đó, bao lâu rồi cũng không đổi được cái tính đó, không phải cứ gặp nhau là cãi lộn đâu nha!" Một người phụ nữ đi sau David lên tiếng.
"Doanh Doanh, em xem cái tên đó kìa! Chúng ta là khách mà cậu ta có thái độ gì thế kia!"
Bích Lạc Doanh nghe vậy cười ngọt ngào, hai người họ bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy, không hề thay đổi.
"Lăng Nhiễm đâu?" Hoắc Mạc Đình trở về nhà không thấy Lăng Nhiễm đâu liền hỏi dì Thẩm.
"Phu nhân nói sẽ ra ngoài một chút nhưng đi từ trưa vẫn chưa về, tôi có gọi cho phu nhân, người nói sẽ trở về sớm thôi không cần lo lắng" Dì Thẩm thành thật trả lời.
"Cô ấy có nói là đi đâu không?"
"Không có, phu nhân chỉ nói đi có việc, nghe bảo vệ báo lại phu nhân đi cùng một đứa trẻ bị lạc"
"Vợ cậu không có nhà sao?" David tiến lên hỏi.
Bích Lạc Doanh nghe thấy sắc mặt có chút biến đổi nhưng rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3048998/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.