Tỉnh lão gia quả nhiên là một người ba thương yêu con gái, ông dứt khoát đưa cô ấy về trong lúc vẫn còn hôn mê. Lúc đI qua Cẩn Vĩ Thành cư nhiên lại vỗ vai anh ta: "Khi nào rảnh cậu tới chơi nhé!"
Cẩn Vĩ Thành gật đầu trong sự hoang mang, sao đột nhiên lại mời anh ta vậy?
Mấy ngày sau đó người của Hoắc Mạc Đình liên tục bị tấn công, mỗi ngày đều có không ít người bị thương.
Mà Bích Lạc Tâm người vừa mới trốn thoát không lâu trước đó đã bị bắt lại, phòng giam lạnh lẽo khiến cô ta phát điên lên thậm trí còn tự làm hại bản thân cả ngày cứ điên điên khùng khùng. Tác phẩm đó ngoài Hoắc Mạc Đình cho người ra tay thì chẳng còn điều gì khác nữa. Ai nói học tâm lý sẽ kiểm soát tốt được tâm lý của bản thân? Tác hại của nó cũng tùy vào người học mà nặng dần, thậm trí có thể bị tâm lý tiềm ẩn bên trong thao túng hoàn toàn bản thân, không biết mình làm gì, thế nào.
Tâm lý Bích Lạc Tâm trước đó đã không ổn rồi Hoắc Mạc Đình chỉ dùng chút kích thích đã khiến cô ta điên dại khờ khạo chỉ sau một đêm.
"Doanh Doanh...em ổn chứ?" Triệu Khải đứng từ đằng sau ôm lấy bả vai cô.
Bích Lạc Doanh hít mũi nói: "Em không sao anh ôm chặt vậy làm gì!"
Dù nói vậy nhưng cô nàng không hề chống cự thậm trí còn hơi tựa lưng lên ngực anh.
"Đau lòng cho cô ta à?" Nhìn vào trong ánh mắt của Bích Lạc Doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3048844/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.