Chớp mắt một tháng trôi qua mọi thứ vẫn yên ổn tới mức đáng sợ. Lăng Nhiễm bị buộc ở yên trong căn cứ ngày ngày nhìn mọi người ra ra vào vào không ít người bị thương từ nhẹ tới nghiêm trọng.
Hoắc Mạc Đình đã áp xuống hoàn toàn vụ khủng hoảng kinh tế trước đó, bây giờ cũng chỉ trực đợi An Vũ Phong ra tay. Hắn im lặng lâu như vậy hẳn là có nguyên nhân mà một trong những nguyên nhân cô nghĩ ra lớn nhất là về Thiên Kì Nhan.
Lại nhìn xuống vai mình Triệu Khải nói phải mất 2 tháng mới có thể lành xương, cũng may chỉ bị nứt chứ chưa gãy. Lực đạo của Dung Liên khủng bố thật, một cước đó vốn bổ vào đầu cô nếu không né kịp e là bây giờ phát ngốc rồi cũng nên. Phía bụng đã khỏi hoàn toàn chỉ hơi bầm máu không có gì đáng ngại.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ đằng sau: "Sao em dậy sớm thế?"
Thấy anh đang tiến tới Lăng Nhiễm cũng sải bước đi về phía anh tự nhiên rúc vào lòng anh hít hít mùi hương sáng sớm: "Ngủ nhiều quá nên em không ngủ nổi nữa"
"Tay còn đau không?"
"Chỉ hơi đau với di chuyển khó khăn một chút" Tay nghề Triệu Khải thuộc dạng vô cùng tốt, khấm khá hơn nhiều so với một tháng trước.
Hoắc Mạc Đình không nói gì chỉ lẳng lặng ôm cô tránh vết thương trên vai ra. Đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, Lăng Nhiễm không biết vì anh không nói với cô cũng không cho phép ai nói suốt một tháng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/3048842/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.