Lăng Nhiễm mơ màng nhìn mảng trắng xoá dần biến mất trước mặt, khung cảnh xa lạ vô cùng đập vào mắt cô chẳng phải biệt thự Hoắc gia cũng chẳng phải nơi nào cô đã từng ghé, điều đáng ngạc nhiên là phía trước còn có một tượng Phật lớn lại nhìn ngó xung quanh.
"Đây là chùa ư?"
Quả thực đây là một ngôi chùa, có một vị sư đang quỳ trước tượng Phật, tay nhẹ nhàng chuyển động chuỗi vòng phật trên tay.
Lăng Nhiễm chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, sao cô lại xuất hiện ở chùa hình như cảm thấy thân thể nhẹ bâng đi, người cũng cao hơn thì phải.
Cô thử quỳ xuống lễ phép nói chuyện với sư thầy nhưng sư thầy chẳng có phản ứng gì cô nghĩ mình đang làm phiền họ tụng kinh nên đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa lớn của nhà chùa thì gặp một người đã rất lâu rồi không gặp, hình bóng quen thuộc mảnh khảnh ấy nay lại trở nên cô đơn gầy yếu hơn. Đây là bà ngoại cô... không phải bà ngoại của Lăng Nhiễm mà là bà ngoại của Dương Yên...
"Bà...bà ơi..." Cô cất tiếng gọi.
Nhưng bà ngoại lại vô tình lướt qua cô đi thẳng vào trong, quỳ phía sau sư thầy, lôi tấm ảnh chụp lúc Dương Yên vừa tốt nghiệp đại học ra để cạnh đầu gối mình.
Bà chấp tay: "A Di Đà Phật! Con chào thầy!"
Lăng Nhiễm hoài nghi nhìn vào trong, cô thử gọi bà ngoại nhưng bà chẳng trả lời, lại thử chạm vào...liền xuyên qua...
"Cơ thể mình..."
Bàng hoàng vài phút Lăng Nhiễm ngớ ra, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hoac-em-yeu-anh/2806175/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.