Ánh đèn trong phòng bệnh làm Vân nhíu đôi mắt buồn bã nhìn xung quanh, dì Phượng vẫn đang khóc, nhìn dì Vân hỏi một câu đầy vẻ ngô nghê:
- Sao con lại ở đây.....?? Vẻ mặt Vân lộ rõ sự bỡ ngỡ thắc mắc, trước đó vài phút cô thậm chí đã tưởng mình chết rồi, đã có lúc cô thấy hồn mình lìa khỏi xác, đã có lúc cô đứng đó nhìn thấy tấm thân bất động của chính mình đang nằm trên vũng máu. Vậy sao giờ cô vẫn sống và tại sao dì Phượng lại đang ở cạnh cô trong bệnh viện. Dì Phượng lau nước mắt nhìn Vân đầy trách móc:
- Con còn hỏi dì nữa à, tại sao con dại dột thế. Nếu như dì không đến kịp thì con đã chết rồi biết chưa...?? Cảm ơn trời phật trước khi làm điều dại dột con còn biết gọi điện cho dì.
Vân không hiểu dì Phượng đang nói gì, mọi thứ Vân nhớ không phải là như vậy. Vân vào phòng tắm dùng con dao Thái Lan tự tử khi đó đâu có mang điện thoại theo bên người, mà cô cũng không hề gọi cho dì Phượng một cuộc nào cả. Vân nhìn dì Phượng lắp bắp:
- Là..con gọi...thật hả..dì..??
Dì Phượng nhìn Vân không khỏi lo lắng:
- Ôi con tôi, mất hết cả lý trí rồi. Nếu con không gọi sao dì biết mà đến. Dì nhớ lúc đó là 10h. Dì vừa cho cu Tít đi ngủ thì điện thoại báo số của con. Bấm nghe thì đầu dây bên kia có giọng nói cất lên: " Dì ơi...cứu con...". Dì nghĩ con gặp chuyện nên hỏi đi hỏi lại nhưng bên đó chỉ lặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-hai-nhi/4603606/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.