Cô tự nhủ thầm phải bình tĩnh và bình tĩnh, chẳng phải ba năm nay cô không có đàn qua sao? Dù sao trước đây cô cũng đã từng điên cuồng luyện tập cả một năm. Sau khi hít thở thật sâu, Hứa Tử Ngư đưa hai tay ra chậm rãi bắt đầu gảy đàn. Đó chính là bài hát mà cô đã không ngừng luyện tập qua hàng ngàn hàng vạn lần rồi, Kanon.
Hứa Tử Ngư vẫn cảm thấy tiết tấu của bài Kanon cùng tình yêu là có chút tương thông, âm nhạc vừa bắt đầu, mở đầu có hai loại âm phù, một loại nặng nề trầm thấp còn một loại thì nhẹ nhàng uyển chuyển, hai loại chậm rãi từ từ hòa vào nhau. . . . . . Lúc vừa bắt đầu còn có chút cứng, dần dần ngón tay của cô như tìm được tiết tấu, bắt đầu lưu loát đánh. Nhạc dạo đi qua, Hứa Tử Ngư theo giai điệu của nhạc mà cất tiếng:
"Nếu kiếp sau chúng ta có thể gặp nhau
Chỉ muốn cùng anh gặp nhau một lần
Chỉ vì giây phút hàng tỉ năm ánh sáng đó
Trong một giây đó tất cả ngọt ngào cùng buồn rầu
Vậy thì hãy để mọi chuyện phát sinh
Trong giây phút đó đều xuất hiện đi
Em cúi đầu cảm tạ tinh cầu cùng mọi tương trợ
Đã để cho hai chúng ta gặp nhau
Không bao giờ ly biệt
Hoàn thành bài thơ sở tác của Thượng Đế
Sau đó chậm rãi cùng nhau đến đầu bạc"
Đoạn giữa có hai câu, giọng của Hứa Tử Ngư có chút cứng. Lúc học đại học cô thích nhất bài thơ Tịch Mộ Dung này, lại cảm thấy câu thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-len-giuong/207522/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.