Hứa Tử Ngư đã sớm nóng lòng muốn trở về rồi.
Từ sau khi cô bắt đầu sống chung với Tống Lương Thần, căn bản hai người cũng chưa có xa nhau lâu như vậy qua, lần này xa nhau gần nửa tháng cũng coi như nếm đủ tương tư nhớ nhung rồi. Cũng chính vì như vậy cho nên cô mới càng thêm cố gắng phối hợp với việc trị liệu của bác sĩ, chỉ khi bệnh tình ổn định thì cô mới có thể sớm được nhìn thấy hắn.
Hoàn cảnh ở trên đảo rất tốt, đón ánh nắng mặt trời đầy đủ, thời tiết cũng không quá nóng, trong khoảng thời gian này Hứa Tử Ngư được nghỉ ngơi cũng không tệ, thoáng nhìn cô còn có chút hơi đen. Hôm nay cô căn bản là ngủ không yên, rất hưng phấn lôi kéo Đào Duy Hiên lảm nhảm trò chuyện, Đào Duy Hiên an tĩnh nghe cô nói, nhìn dáng vẻ vui vẻ hiện tại của cô ,hắn đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác của thành tựu.
Hắn muốn nói cho cô nghe tin tức mới nhất của Tống Lương Thần, nhưng còn đang lưỡng lự suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào với Hứa Tử Ngư đây. Khi đó Hứa Tử Ngư đang nhìn bờ cát ấm áp phía trước, hai người đều đang theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình, cũng không ai nói lời nào.
Đào Duy Hiên chợt nghĩ đến cái gì đó, ngồi ngay ngắn nhìn Hứa Tử Ngư mà nói :"Tiểu Ngư, có một vấn đề anh muốn hỏi em, chỉ là nếu em không nguyện ý trả lời thì coi như xong."
Hứa Tử Ngư vẫn đang nhìn nước biển màu xanh dương, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-len-giuong/1252451/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.