“Tiểu thư!” Vô Nhai quỳ trước mặt Diệp Lạc, không ngừng áy náy: “Hai nước mới ngưng chiến không lâu, ta không thể dễ dàng ra vào Sùng Hưng được. Vì vậy đi theo con đường lúc trước hợp tác với Quân Nặc. Không ngờ lại gặp phải Quân Nặc vừa bại trận đang trốn ở đây. Lại hại tuêur thư gặp nguy hiểm, suýt nữa thì mất mạng.
“Được rồi.“ Diệp Lạc kéo hắn lên, thở dài một hơi, kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống: “Ngươi cũng không cố ý. Hơn nữa có một số việc đã định sẵn rồi. Vô Nhai, ngươi có còn nhớ, năm chúng ta bị lạc trong sa mạc, đã cứu được một vị công tử gần chết không? Sau đó ta còn uy hiếp ngươi không được nói cho sư huynh biết đấy.”
“Nhớ chứ. Chính tiểu thư lấy máu thay nước cứu người đó một mạng mà.” Vô Nhai nghĩ tới cái gì, không dám xác định: “Người đó là Quân Nặc sao? Cho nên cuối cùng hắn mới buông tha tiểu thư hả?”
Diệp Lạc cười cười: “Người đó đúng là Quân Nặc. Nhưng lúc đầu, hắn cũng không định tha cho ta. Có lẽ là muốn dùng ta làm giao dịch gì đó với Quân Hoằng. Ta nói với hắn việc đó không bao giờ xảy ra. Chắc hắn nghĩ lại, cũng biết là việc vô ích. Có nam nhân nào ngốc đến mức đổi cả giang sơn lấy một nữ nhân? Cho nên hắn định đồng quy vu tận với ta. Nhưng cuối cùng đúng là hắn còn nhớ chút ơn cứu mạng kia mà thả ta ra.”
“Xem ra, mọi việc đưeuf có nhân quả. Dù từng phong cảnh vô hạn, nhưng cũng khó cản nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560827/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.