Nơi Vô Nhai hẹn gặp là một tòa nhà ở ngoại thành. Lúc Diệp Lạc nhảy vào trong sân vẫn còn đang buồn bực. Bọn Vô Nhai mang nơi này làm cứ điểm của Hoa Gian Quốc từ khi nào chứ. Vậy mà nàng không nhận được chút tin tức gì. Về phải cho bọn Tang Du đi học lại mới được. 
“Vô Nhai!” Cửa chính chỉ khép hờ, nàng đẩy một cái là mở. 
Trên bàn có hai chén trà, vẫn đang bốc hơi. Vô Nhai ngồi quay lưng về phía nàng. Chắc là quá mệt nên đang ghé vào bàn ngủ. 
Diệp Lạc nhẹ nhàng đi qua, vỗ một cái lên vai hắn, hô to: “Vô Nhai.” 
Ngay tại khoảnh khắc bàn tay chạm vào vai hắn, Diệp Lạc đã thấy bất thường. Lòng bàn tay tê tê, nàng vội vàng lùi lại mấy bước. Nhưng vẫn không kịp. Hai mắt đen lại, nàng ngã quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt thay đổi: “Vô Nhai?” 
Vô Nhai vẫn không có phản ứng gì. Cửa hông lại mở ra, có một người đi tới. 
“Quả nhiên ngươi sẽ đến, Diệp Lạc.” 
Diệp Lạc híp mắt lại. 
“Quân Nặc, ngươi làm gì Vô Nhai hả?” Nàng âm thầm vận khí, lại phát hiện không thể hội tụ chân khí. Bàn tay phải đã mất cảm giác, xem ra, là trúng độc rồi. 
Quân Nặc vẫn phong thần quan ngọc như trước, giống như việc tranh vị thất bại cũng không ảnh hưởng tới hắn chút nà. Ánh mắt của hắn ôn nhu như nước dừng lại trên người Diệp Lạc. 
“Ngươi không quan tâm chính mình à?” 
“Vô Nhai làm sao hả?” Không biết tình huống của Vô Nhai thế nào, Diệp Lạc có chút nóng vội. Nhưng vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-gi-huyt-sao-ma-tu-tu-di/560826/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.