Không đợi hắn ta phản hồi, Trương Ý Nhi đưa cánh tay đầy máu, sưng đau của mình ra cho hắn ta xem: “Nếu không tôi sẽ tiếp tục bị thương nặng, mà tiếp tục bị thương nặng sẽ không giúp anh vẽ tranh được.”
Hắn ta không nói gì, chỉ thô lỗ lôi kéo Trương Ý Nhi đi đâu đó, nói chung là càng đi sâu càng rơi vào những mê cung rối ren, cô không cách nào đoán được cách thức bố trí của nó.
Khi dần đến với sự thật về bà ngoại, trái tim Trương Ý Nhi như cảm nhận được rồi, nó đập nhanh, gấp gáp báo hiệu dấu hiệu không tốt.
“Bà tôi… còn sống không?”
Hắn ta im lặng vẫn hoàn im lặng, Trương Ý Nhi thầm nghĩ nếu hắn ta có thể dạy cô thuật đọc vị này thì hay biết mấy, đương nhiên cô sẽ áp dụng nó vào việc tốt thôi.
“Cô gan lớn rồi, hửm?” Ngay sau đó hắn ta dùng một tay vác cô lên vai như vác một bao cát không hơn không kém.
Mà Trương Ý Nhi chẳng còn hơi sức để hét, cái đầu cô lắc lư, mặt sàn cứ dao động qua lại trước mắt. Cô choáng váng, muốn nôn.
“Nín nhịn đi.”
Hắn ta cũng sợ bẩn à?
Bị hắn ta cười trầm giễu cợt một tiếng cũng là nhắc nhở, Trương Ý Nhi không dám nghĩ lung tung nữa.
Trước khi bước vào một cửa động sâu nhất trong hang động này, hắn ta lấy một chiếc áo lông thú choàng lên vai Trương Ý Nhi. Đó là hành động tự nhiên chỉ dành cho người mà mình để ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-fred-tai-sao-la-em/2578314/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.