Chương 386 BÍ MẬT LỚN KHIẾN TRỜI ĐẤT RUNG CHUYỂN "Cháu nhớ ra mình còn có một số chuyện quan trọng cần phải làm. Chú Lưu, cháu xin phép đi trước.” Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, cô hoảng hốt xoay người toan bỏ đi. Lâm Thừa Ân nắm lấy cánh tay Hoắc Vi Vũ, trầm giọng: "Không nghe tiếp ắt sẽ đưa ra những phán đoán sai lầm, cậu sẽ tự căm hận chính mình. Tiểu Vũ, cậu thật sự muốn lừa mình dối người sao? Hoắc Vi Vũ quyết đoán, yêu hận rõ ràng trước kia đâu rồi?” Còn chưa nghe được sự thật, mới chỉ nghe hắn nói mấy lời này, lòng cô đã như bị bóp nghẹt. Cô sợ rằng sự thật là thứ cô không tài nào chịu được. Cô cúi đầu, tay khẽ nắm chặt. Lâm Thừa Ân nhìn về phía Lưu Cương: “Chú Lưu, chú nói đi.” “Cũng tại chú bất cẩn. Khi bệnh viện nhận được một bưu kiện, phía trên viết tên ba cháu, chú đã ký nhận và để trong văn phòng ba cháu. Rồi đột nhiên có một nhóm quân nhân xuất hiện, mở bưu kiện ra, nói rằng bên trong có vật phẩm quan trọng bị thất lạc trong quân ngũ. Ngay sau đó, chú và giám đốc bệnh viện Hoắc bị đưa đến doanh trại quân đội, gặp Cố Hạo Đình. Cố Hạo Đình bảo nếu ba cháu gả cháu cho hắn thì chuyện này hắn sẽ bỏ qua, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp. Vật phẩm quan trọng bị thất lạc trong quân ngũ lại ở chỗ ba cháu, nếu lên tòa án quân sự sẽ bị kết tội là gián điệp. Đắc tội với người của Cố Hạo Đình chẳng những tan cửa nát nhà mà danh dự cũng bị hủy hoại. Cả nhà họ Hoắc đều là người trung với nước, ông cụ nhà họ Hoắc kiên trung bất khuất, một lòng muốn con cháu đời sau làm rạng danh tổ tông. Ba cháu vì không muốn danh dự nhà họ Hoắc bị hủy hoại trong tay mình nên mới ép cháu phải lấy Cố Hạo Đình. Cháu vừa đi, Cố Hạo Đình liền tìm đến. Lúc ba cháu quỳ trên mặt đất, cầu xin Cố Hạo Đình bỏ qua thì bệnh tim phát tác, dù đã được đưa đến bệnh viện ngay sau đó nhưng không thể cứu được nữa. Cố Hạo Đình thấy ba cháu chết rồi, hết cách bức ép, chuyện này cũng kết thúc tại đây. Chú sợ Cố Hạo Đình sẽ nhắm vào chú nên chủ động xin từ chức, đi Bắc Hải, trở thành bác sĩ của lực lượng hải quân số 24.” Lưu Cương nói. Đầu Hoắc Vi Vũ quay mòng mòng, lông mi khẽ run, kìm nén nước mắt, không để nước mắt trào ra. Sự thật này còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của cô. Thế giới của cô chỉ vừa mới mở ra một cánh cửa để một tia sáng rọi vào, soi lối để cô bước tiếp về phía trước thôi mà. Nếu như không cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng, cứ mãi mò mẫm trong bóng tối thì sẽ có cảm giác như thế nào? Nhưng khi rõ ràng có thể chạm tay đến ánh nắng đó thì lại có người đứng trước mặt cô, nói với cô đây không phải ánh nắng mà là ảo ảnh. Nguồn : truyendkm.com Cô không tài nào chấp nhận được, không tài nào chấp nhận được! Trong cơ thể như có một cơn sóng thần ào tới, cuốn phăng mọi suy nghĩ của cô. Cô thà rằng mình bị chết đuối còn hơn là phải chịu đựng cảm giác bức bối đến ngạt thở như lúc này. “Em không tin. Thừa Ân, em không tin, khi đó Cố Hạo Đình rất ghét em, sao anh ấy lại muốn cưới em được? Vốn dĩ em với hắn chẳng giao tiếp gì nhiều.” Hoắc Vi Vũ kích động. "Em cũng biết hắn ghét em, nhưng Cố Hạo Đình làm bất cứ chuyện gì đều có động cơ riêng của mình. Chắc chắn hắn đang che giấu một bí mật to lớn, nhưng dù là bí mật gì đi nữa thì hắn chính là hung thủ hại chết ba em. Em thật sự muốn thích hung thủ giết ba mình, hơn nữa phải lấy hắn mới được sao?” Lâm Thừa Ân cao giọng. Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Em không tin, em không tin! Sao lại như thế này?” “Tiểu Vũ, chú nghi ngờ vật phẩm kia là do Cố Hạo Đình gửi đến. Nếu không thì không thể có chuyện đồ vừa đến thì người của Cố Hạo Đình cũng vừa tới luôn. Hơn nữa, lúc cha cháu phát bệnh, chú cũng có mặt ở đó. Chú dùng tính mạng mình và cả nhà ra thề là chú không hề nói dối.” Lưu Cương cẩn thận nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]