Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nghe giọng nói ấm áp của hắn bên tai, mặt ửng hồng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ lát sau, Trung tá Thượng vội vội vàng vàng chạy tới, khởi động xe.
"Đến biệt thự." Cố Hạo Đình trầm giọng.
Trung tá Thượng lái xe đi.
Trong xe không ai nói gì với ai, xe lao đi vun vút.
Đầu Hoắc Vi Vũ nặng trĩu, cô mệt rã rời nên chợp mắt một lúc. Vừa nhắm mắt lại cô đã ngủ thiếp đi, trán đụng vào cửa sổ.
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô, bất đắc dĩ ôm lấy bên má cô, để cô tựa lên vai mình.
Hoắc Vi Vũ trượt xuống.
Cố Hạo Đình nhớ tới lần trước, chỗ cô trượt xuống có gì đó không đúng. Người khó chịu chính là bản thân hắn.
Hắn đặt Hoắc Vi Vũ nằm trong vòng tay mình, ôm cô vào lòng.
Cô ở nơi mà chỉ cần duỗi tay hắn có thể chạm được, vì thế mà lòng cũng an tâm hẳn.
Cô có thể ngoan ngoãn ở cạnh hắn thế này thì hắn thấy đã thỏa mãn lắm rồi.
Trung tá Thượng thương Cố Hạo Đình, hạ giọng khuyên: "Tư lệnh, hôm qua Tư lệnh bị mất ngủ, bây giờ chợp mắt tí đi ạ."
"Lo lái xe đi." Cố Hạo Đình trầm giọng.
Hắn sợ ngủ rồi, Hoắc Vi Vũ sẽ ngã ra khỏi lòng mình nên cứ ôm như vậy, nghịch nghịch mấy ngón tay của cô.
Hôm qua mấy giờ cô đi ngủ vậy? Hắn nghịch ngón tay cô mà cô không biết trời trăng gì.
Cố Hạo Đình nắm bàn tay nhỏ xinh trong tay mình, nhéo nhẹ một cái.
Hắn vốn muốn bóp thấu đến xương nhưng sợ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573380/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.