Chương trước
Chương sau
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ dị.
Hai người không nói không rằng nhưng lại giống như đã nói vạn lời vậy.
Cô rũ mi xuống, đứng thẳng người.
Trong đầu cô đang nghĩ về mấy lời Cố Hạo Đình nói với Phùng Tri Dao, cảm xúc rối rắm vô cùng.
Cố Hạo Đình vẫn nhìn cô đăm đăm, không hề dời mắt, nỗi xót xa trào dâng trong lòng khiến hắn cảm thấy tim mình có vấn đề thật rồi.
Không chịu được nữa, Cố Hạo Đình bèn chủ động hỏi: "Sao em lại đến đây?"
"À, vợ sếp bảo tôi đưa lẵng hoa cho cháu bà ấy, đến rồi mới biết là Ngụy Ngạn Khang. Tôi thấy vào thì không hợp lý lắm nên để lẵng hoa ở cửa. Lúc chuẩn bị rời đi thì thấy Nạp Lan Tĩnh Doanh đến nên đi trốn." Hoắc Vi Vũ giải thích.
Giọng cô nhẹ nhàng, không ghét bỏ, chanh chua, nghe bên tai như tiếng hót thánh thót của chim hoàng anh vậy.
Trong lòng hắn ít nhiều cảm thấy thoải mái, không còn tuyệt vọng như ngày hôm qua, chút hy vọng nhen nhóm thắp lên tia sáng long lanh nơi đáy mắt.
"Hôm qua tôi có gọi điện thoại cho em mà điện thoại em tắt máy. Không phải tôi cố tình thất hứa. Một phần tử thù địch bắt cóc con gái nhà lành, tình hình cực kì nguy cấp nên tôi phải đi giải cứu." Cố Hạo Đình giải thích.
"Ừm." Hoắc Vi Vũ cúi đầu, lập lờ nước đôi: "Tôi mất điện thoại rồi."
"Còn giận sao?" Cố Hạo Đình dịu dàng hỏi, xem xét từng biểu cảm của cô.
"Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ nhìn hắn: "Anh có phải người sẽ ngấp nghé phụ nữ có chồng không?"
"Đương nhiên không rồi, sao em hỏi vậy?" Cố Hạo Đình không hiểu mạch suy nghĩ của cô.
Hoắc Vi Vũ chậm rãi cụp mắt, che đi nét dao động nơi đáy mắt.
Thế nên Cố Hạo Đình muốn xem cô như khung cảnh mới mà hắn muốn thấy sao?"Đinh!" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Hoắc Vi Vũ định thần lại, đi vào trong thang máy.
Cố Hạo Đình cũng theo vào.
Trung tá Thượng biết ý giúp hai người đóng cửa thang máy. Anh ta với binh sĩ không vào cùng.
Sáng nay vô duyên vô cớ bị phạt, lần này anh ta lại linh động đến thế, không biết có thưởng không đây?
Tại ngã rẽ, một cô gái cao ráo, hơi mũm mĩm đi ra. Cô ta nghiêng đầu, khó hiểu nhìn thang máy đóng cửa như đang suy tư.
*
Trong thang máy, cả hai người đều không nói năng gì.
Bầu không khí ngột ngạt đến lạ.
Hoắc Vi Vũ tựa vào thang máy, ngón tay gõ nhẹ vào chân, mỗi khi xuống một tầng lại gõ một cái.Cố Hạo Đình nhìn lướt qua số tầng, đến tầng ba rồi.
Sắp xuống đến tầng trệt rồi, cứ thả cô đi như vậy thì hắn sẽ hối hận.
"Ăn cơm chưa?" Cố Hạo Đình hỏi.
"Vào giờ này thì ăn sáng rồi, còn ăn trưa thì sớm quá." Hoắc Vi Vũ uể oải nói.
"Tôi bảo bác Long làm vài món cung đình, bác ấy làm món khâu nhục[1] ngon lắm, em đi ăn với tôi đi." Cố Hạo Đình nói, theo thói quen dùng câu trần thuật.
Hắn lo cô sẽ không đồng ý.
Thang máy xuống đến tầng trệt. Chút lưu luyến thoáng lướt qua trong tâm trí cô. Hoắc Vi Vũ còn chưa suy xét đã buột miệng "Được!".
Nói xong, cô lại cảm thấy xấu hổ.
Mới buổi sáng còn bảo hắn đừng tới tìm cô nữa, giờ lại nói một đằng làm một nẻo, kiếp sau có phải sẽ hóa thành cún không?
"Đồ ăn bác Long làm ngon thật, tôi cũng có chút nhớ rồi." Hoắc Vi Vũ mỉm cười giải thích.
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm, hình bóng cô phản chiếu trong đôi con ngươi đen nhánh của hắn, hắn gật nhẹ, đồng ý: "Đúng là bác ấy nấu ăn ngon thật."
Hai người bước ra ngoài.
Cố Hạo Đình kéo cửa sau xe, để Hoắc Vi Vũ vào trước.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, gọi điện cho bác Long, dặn dò: "Hôm nay bọn tôi qua đó ăn cơm, bác chuẩn bị thêm chút món ăn cung đình. Với lại, làm món khâu nhục* với thịt gà xào đậu phộng."
(*) Khâu nhục: tên một món ăn truyền thống có nguồn gốc từ vùng Quảng Đông, Trung Quốc, nguyên liệu chính là thịt ba chỉ được tẩm ướp nhiều gia vị và chưng cách thủy trong thời gian dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.